**Cuốn Sách “Thời Gian Như Hẹn” của Tiểu Lộ**
Trong cảnh đổ nát, anh kia bắt gặp cô, giơ tay ra và cô như cảm thấy đã biết trước được ngày mai sẽ đến đây. “Anh gả cho em nhé!” – “Ừ.”
Thời gian trôi như dải hẹn, gió nhè nhàng thổi qua, sau khoảng mười năm, anh đến gặp cô khi cô đẹp nhất, nắm lại tay nhau, đồng nghĩa với cả một đời.
Cận Thời Xuyên: “Mến, tại sao anh mới xuất hiện bây giờ?”
Từ Lai: “Tôi muốn trở thành người xứng đáng với anh.”
Cận Thời Xuyên: “Anh chỉ là một người lính.”
Từ Lai: “Không, anh là người hùng của em.”
Anh và đồng đội của anh là những người hùng trong thời bình, hy sinh bản thân cho sự bình yên của nhân dân và thành phố. Anh là người hùng của cô, và cô là cuộc sống của anh.
Thời gian như lời hẹn, năm tháng sẽ làm phai nhạt đi. Một câu chuyện ngọt ngào đầy tình cảm và nhiệt huyết!
Lộ Bảo có điều muốn nói: “Tất cả các địa danh và tên của người đều là hư cấu, xin đừng liên hệ với thực tế!”
(*Chú thích cho “gió hây hây thổi”: nguyên văn là “thanh phong từ lai”, một câu từ trong bài phú Tiền Xích Bích của Tô Thức – Tô Đông Pha, được Phan Kế Bính dịch là “Hây hây gió mát, sóng lặng như tờ”. (Nguồn: thivien). Ở đây tác giả chơi chữ với tên nữ chính là Từ Lai.)
Trước khi đi nộp hồ sơ đăng kí kết hôn vào tối hôm trước, Cận Thời Xuyên đã nghĩ sẽ xin nghỉ phép để về nhà nhưng bất ngờ nhận được cuộc báo động, anh liền lên xe cứu hỏa ngay. Trên đường, anh nhắn tin để thông báo tình hình cho Từ Lai. Từ Lai nhắc anh phải tập trung vào công việc, chú ý đến an toàn, không cần phải vội vã với việc nộp hồ sơ kết hôn.
Sáng hôm sau, sau khi hoàn thành nhiệm vụ và trở về đơn vị, khi xe vừa mới vào ga-ra, chưa kịp xuống xe, anh nhìn qua kính chắn gió và thấy cụ Cận Học Nghĩa đã đứng chờ sẵn, bên cạnh cụ là Văn Khánh Quốc và Lục Phương Kỳ không rõ đã đến từ khi nào.
Lục Phương Kỳ cố nháy mắt bảy nhưng Cận Thời Xuyên không hiểu ý tưởng, anh nhảy xuống xe, chạy đến chào hỏi cụ Cận Học Nghĩa: “Ông nội sao lại đến đây vậy ạ?”
Nhìn thấy Cận Thời Xuyên bụi bặm từ đầu đến chân, cụ Cận Học Nghĩa tức giận không hiểu phải nói sao hơn, cầm gậy đánh lên và quát lớn: “Đi cứu hỏa này, làm sao một đội phòng cháy chữa cháy thiếu mày lại không thể hoạt động. Nếu mày không tham gia, không ai dám đi cứu hỏa đúng không? Ngày này mày làm tôi lo lắng thế này, thằng con trai, mày chết tôi mới tha thứ…”
…
Hãy dành thời gian để đọc cuốn “Thời Gian Như Hẹn” của tác giả Tiểu Lộ.