Điểm Đánh Giá:
“Thung Lũng” của Agatha Christie nội tiếng với danh xưng “nữ hoàng tiểu thuyết trinh thám”, một tác giả nổi tiếng không chỉ tại Anh mà trên toàn thế giới trong lĩnh vực này.
Nếu bạn đang tìm kiếm một cuốn sách trinh thám hấp dẫn, không thể bỏ qua tài năng của Agatha Christie. Với hơn 66 tiểu thuyết, 147 truyện ngắn trinh thám, và nhiều tác phẩm khác, bà đã tạo ra những câu chuyện đầy kịch tính và bất ngờ.
Cách Agatha Christie xây dựng câu chuyện thông qua sự phối hợp tinh tế giữa tâm lý nhân vật và kịch bản phức tạp đã khiến người đọc bị cuốn hút từ trang đầu đến trang cuối.
Những nhân vật thám tử nổi tiếng như Hercule Poirot và Miss Marple của bà cũng được yêu thích không chỉ bởi khả năng phá án xuất sắc mà còn bởi sự hài hước và độc đáo.
Với bí mật trong việc sáng tác và câu chuyện đằng sau từng tác phẩm, Agatha Christie đã chinh phục hàng tỷ người đọc trên khắp thế giới, và chắc chắn sẽ để lại ấn tượng khó phai trong lòng mỗi độc giả.Henrietta kí ức về những dòng nói với Edward trong đêm ngồi ngoài sân sau cái chết của John. Và nay, cô đã cảm thấy xao xuyến và mệt mỏi. Nhớ lại lúc đó, Henrietta đã thổ lộ: “Tôi muốn khóc!”. Nhưng lúc ấy, cô không muốn nỗi đau làm cho tâm trí mình gục ngã. Cô cần phải tỉnh táo để hoàn thành nhiệm vụ của John. Bây giờ, Henrietta đã cho nỗi buồn tràn ngập mình. Nhưng lại hối tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội uống tách trà có chứa thuốc độc mà Gerda mang tới ngày hôm trước.
Ở London, Henrietta đã đến một xưởng họa. Cô thấy nó quen thuộc và nghĩ rằng nó sẽ mãi trống vắng, vì John sẽ không bao giờ ngồi trong đó nữa, không còn trêu chọc và chia sẻ những câu chuyện yêu thương, về căn bệnh Ridgeway, cuộc chiến của anh, bà Crabtree hay bệnh viện Saint-Christophe. “Ừ, bệnh viện Saint-Christophe!”, Henrietta nghẹn ngào, nghĩ về viễn cảnh mới.
Nằm trên chiếc giường bệnh viện, bà Crabtree nhìn cô phụ nữ lạ với ánh mắt nhắm gọn. Bà ngoại đã từng mô tả và nhận xét về người đó, khiến Henrietta phấn khích. Henrietta cảm thấy như bóng dáng của John đang đứng ngay đằng sau chiếc giường. Bà Crabtree kể về hồi ức, kể về diễn biến vụ án mà bà yêu thích. Bà Crabtree thể hiện sự hối tiếc và hứng thú. Henrietta đồng tình, nhớ về John và sự đánh giá của bà.
Bà Crabtree quay lại kể. Câu chuyện về việc tìm ra hung thủ và trest trước công chúng đã lôi cuốn Henrietta. Bà đã chứng kiến sự tận tụy của John và không thể phủ nhận điều đó. Bà so sánh John với bác sĩ hiện tại của mình, kể về khó khăn và niềm vui khi được điều trị. Bà kính trọng John và bày tỏ sự tiếc thương. Hai người phải cùng vượt qua những thử thách chữa trị can bệnh hiểm nay. Henrietta cảm thấy ấm lòng.Crabtree nhăn mặt và nói: “Tôi đang xuống dốc!”
Henrietta đáp: “Bà đừng nghĩ thế! Bà sẽ khỏi bệnh!”
Crabtree chỉ ra: “Không phải tôi buông xuôi đâu, nhưng…”
Henrietta khích lệ: “Nếu vậy bà phải chiến đấu! Bác sĩ John Christow kể cho tôi biết rằng bà là một chiến sĩ…”
Crabtree ngạc nhiên: “Thật ông ấy nói thế ư?”
Sau một chút im lặng, bà tiếp tục: “Kẻ giết ông ấy đúng là một tên khốn nạn! Bởi làm gì có nhiều bác sĩ như ông ấy!”
Sau một lát im lặng, bà nói: “Cô đừng tuyệt vọng! Tôi hy vọng đám tang ông ấy được tổ chức chu đáo phải không?”
Henrietta xác nhận: “Rất long trọng.”
Crabtree thán phục: “Thế hả?… Rất tiếc là tôi không thể dự! Tôi sẽ dự đám tang tiếp theo, đó là của tôi!”
Henrietta quyết định: “Không! Bà không thể buông lỏng! Bác sĩ Christow có nói với bà rồi đấy chứ? Bà và ông ấy đã viết một chương mới trong lịch sử y học! Giờ ông ấy không còn, bà phải viết tiếp một mình! Phương pháp điều trị vẫn cần, và bà phải có nghị lực để thay thế cho cả hai! Bà phải viết chương đó cho ông Christow!”
Crabtree suy tư: “Cô yêu cầu nhiều quá! Tôi sẽ cố gắng hết sức mình, tôi chỉ dám hứa với cô vậy!”
Henrietta ôm lấy tay bà Crabtree và nói: “Nếu bà không phản đối, tôi sẽ thường xuyên đến thăm bà.”
Crabtree mừng: “Tuyệt vời! Tôi rất muốn chia sẻ về ông bác sĩ với cô.”
Cuối cùng, bà nhấp mắt và thêm: “Ông ấy thật tài năng và đa chiều, đúng không?”