Thương Hải
Văn án: Kể từ ngày bị vùi trong tuyết, tình cờ gặp được đại vương của Bắn Nguyệt quốc, bất tri bất giác cặp mắt lam sắc u buồn đau thương kia đã tác động hết thảy đến y. Phục Nghệ vì người trong lòng đã qua đời mà không ngừng chinh chiến Hạ Lan. Trầm Thương Hải thân như lục bình, số phận cũng tùy theo sóng gió động trời mà cuốn đi. Mang vào mặt nạ hoàng kim, Vĩnh Xương vương ý đồ bất minh can thiệp trong đó, khiến cho tình huống càng thêm phức tạp… Lang bạc kỳ hồ tại Tây Vực, Trầm Thương Hải nhiều lần để vuột mất, thất lạc, chung quy bị một người có đôi mắt khuynh tâm ái mộ bắt cóc. Nhưng mà tình cũ khó quên, xa cách hàng vạn hàng nghìn, y thật có thể chặt đứt yêu hận khúc mắc, thoát khỏi số mệnh? Tiết tử: Trầm Thương Hải ngủ một giấc thật dài, mặc dù ngồi ở luân y (xe lăn), giấc ngủ cũng không được an ổn, trong mộng lần lượt từng người hiện lên. Từ nhỏ tới giờ, song thân huynh đệ, phu tử… rất nhiều gương mặt luân phiên hiện lên, trong đó còn có Phục Nghệ đang dùng cặp mắt băng lam thâm thúy chăm chú nhìn y. Y kìm lòng không đậu vươn tay, xoa từng đường nét đã khắc sâu trên gương mặt Phục Nghệ, ngón tay vừa mới chạm vào da thịt, bỗng khuôn mặt đã che phủ bởi một tầng lệ quang. Đầu ngón tay thậm chí còn cảm giác nóng ướt… Giấc mộng này cũng quá mức chân thực. “Kiếp phù du mộng: Phi Tình, Bích lạc, Hồng Trần, Hoàng Tuyền, Tử Minh, Liên Sơ, Thương Hải. Bảy người là 7 câu chuyện xưa đầy thương tâm. Vì tình tiết câu chuyện có liên quan với nhau. Mỗi cuốn là một câu chuyện đọc cuốn nào trước cũng được nhưng nên đọc theo thứ tự: Phi tình, Bích Lạc, Hận phong trần, Hồng Trần, Hoàng Tuyền, Tử Minh, Thương Hải. Giữa hè hoa nở khắp sườn núi. Người qua lại xiêm y lẫn tóc mai đều dính hương thơm mát. Trầm Thương Hải chậm rãi chuyển động luân y dạo chơi ngắm cảnh. Cách đó không xa, Âu Dương Lân đang dạy Ly Phong cùng một vài thiếu niên Ung Dạ tộc luyện võ, tiếng cười hỉ hả thỉnh thoảng thuận gió bay tới. Trầm Thương Hải dời tầm mắt, tiếp tục thong thả đi về phía trước. Bầu trời Tây Vực vẫn xanh như trước. Phóng nhãn trông về phía xa, thảo nguyên bích lục thẳng tắp kéo dài đến tận chân trời. Dê cừu thành đàn trên đồng cỏ tươi tốt nhàn nhã dạo chơi như từng viên trân châu hắc bạch nhấp nhô chuyển động. Xa hơn nữa còn có bầy ngựa phi khoái, đạp tung bụi mù cuồn cuộn. Trầm Thương Hải cho rằng đó là dân du mục đang thả ngựa, nhìn ra ngoài một hồi mới phát giác đàn ngựa cách sườn núi càng ngày càng gần, vài kỵ sĩ quơ dây thừng cười to nói chuyện với nhau, nguyên lai là đang săn bắn. Mục tiêu săn bắn là một con ngựa hoang màu lông đen nhánh, lỗ mũi xích xích trực phun nhiệt khí bị kỵ sĩ chặn đường đi dồn vào sườn núi, đang hướng phía Trầm Thương Hải chạy tới. “Phu tử!” Thiếu niên đang luyện võ cũng nhìn thấy, lo lắng theo Âu Dương Lân vọt tới. Một chiếc dây thừng chợt ném lên cao, chuẩn xác bao lấy cổ con ngựa. Kỵ sĩ một tiếng cười sang sảng, thân ảnh cao lớn lăng không nhảy lên đáp xuống trên lưng ngựa, hai chân kiên cố như vòng sắt không thể phá vỡ, vững vàng kẹp lấy bụng ngựa, mặc con ngựa hoang có nhảy nhót như thế nào, người nọ giống như mọc rễ, văn phong bất động. Con ngựa hoang cuồng loạn đến toàn thân mồ hôi ẩm ướt, cuối cùng vô lực tái kế, rốt cục phát ra tiếng phì phì trong mũi thành thật đứng im. Người nọ thuần phục được liệt mã, cười to vài tiếng, quay đầu hướng về phía Trầm Thương Hải đang ở một bên nhìn, thấy là một văn nhân cũng không thèm để ý, dắt tọa kỵ ban đầu của mình cùng con ngựa hoang lao xuống sườn núi. Trầm Thương Hải nhìn bóng lưng người nọ nhưng trong cơn chấn kinh vẫn chưa phục hồi được tinh thần —— làm sao có thể nhìn lầm? Tiếng cười cực phú từ tính kia, cặp lam mâu kia… Là Phục Nghệ! Phục Nghệ vẫn còn sống? ! Nhưng vì sao thời điểm Phục Nghệ vừa mới nhìn y, trong ánh mắt ngoại trừ xa lạ thì không còn tâm tình gì khác nữa? “Trầm công tử!” Một thanh âm quen thuộc kéo Trầm Thương Hải trở về với hiện thực. Thỉ Nha một thân trang phục săn bắn giục ngựa đi tới chỗ Trầm Thương Hải. Đi theo phía sau hắn là một tuấn mã hỏa hồng, lập tức hiệnMột cô nàng có gương mặt như ánh bình minh, dãn dã mồ hôi, bước ra trước Trầm Thương Hải với nụ cười nhỏ: “Xin chào công chúa Kính Bình.” Trầm Thương Hải trong trang phục luân y cúi người phản hồi, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm theo vết lưng xa xăm của Phục Nghệ, thầm thì nói: “Chúa ấy…” “Ánh nắng mặt trời chiếu sáng làn da của Bắn Nguyệt, đại vương đã trở lại giữa sống.” Thỉ Nha nhấc giọng nhỏ: “Ngự cung Vĩnh Xương đã ổn định, đại vương đều mặc giáp bảo vệ thân thể, không hề bị tổn thương, tất cả vết thương trước đều hoàn toàn biến mất sau thực hiện phương pháp y học.”Lúc đó, tôi nghĩ rằng đại vương đã rời bỏ chúng tôi, nhưng khi tôi giúp đại vương rút mũi tên, hơi thở yếu ớt của chúa vẫn còn. Sau những ngày trị bệnh, sức khỏe mạnh mẽ của đại vương đã hồi phục như trước, chỉ là tất cả ký ức trước khi bị thương đều đã hoàn toàn biến mất.” “Tất cả đều mất hết à?” Trầm Thương Hải khó tin. Thỉ Nha gật đầu đau lòng: “Chính xác vậy! Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng chính đại vương đã chứng minh mọi thứ đều đã bị xóa nhòa. Thậm chí khi tôi hỏi chúa ấy có nhớ Vô Song công tử không, đại vương chỉ cười và hỏi tôi người đó là ai.”Trong ánh mắt ẩn hiện nước mắt, nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên nụ cười sung sướng. “Đại vương đã quên hoàn toàn người kia, điều tốt nhất chính là từ nay về sau, chúa ấy sẽ không bị sầu thảm vì người đó nữa. Tôi sẽ ở bên đại vương, giúp chúa trở thành người lãnh đạo tận tâm ở Tây Vực.”Nhìn thấy Phục Nghệ đã quay trở lại với đội săn bắn, Thỉ Nha chào biệt Trầm Thương Hải: “Trầm công tử, tôi cũng phải rời đi bây giờ. Chúng ta sẽ gặp lại sau.”Trầm Thương Hải không biết phải nói gì nữa, anh lang thang nhìn theo Thỉ Nha và công chúa Kính Bình cùng nhau đi xuống núi. Kỵ binh vây quanh những con ngựa trên cả hân hoan vừa đi qua.Phục Nghệ biến mất nhanh chóng, nhưng nhóm Ly Phong vẫn tiếp tục huấn luyện võ công. Trầm Thương Hải nghe tiếng chân bước tiến lại phía sau mình, ngạc nhiên đỏ mặt: “Ngươi đã biết Phục Nghệ không chết phải không? Sao lại không nói cho ta biết?”Vương Ung Dạ khép tay lại, ánh sáng tiềm ẩn trong đôi mắt tử than chuyển động, ôn nhã nói: “Đúng vậy. Đối với Phục Nghệ, điều này có thể không phải là kết cục tồi tệ. Trầm Thương Hải, biết rằng ngươi hiếu khách với Phục Nghệ, tiếc rằng chuyện giữa hai ngươi là chuyện quá muộn.”Mọi chuyện Trầm Thương Hải đã xác định từ trước, nhìn Phục Nghệ xa xăm, cảm xúc bi thương rơi nhẹ nhàng như là gỡ bỏ một gánh nặng, cảm giác nhẹ nhàng: “Chỉ cần chúa ấy hạnh phúc, thì thôi.”Không cần tìm kiếm, không cần mất mát. Phục Nghệ đã quên hết rắn rỏi quan hệ, và từ nay về sau, sẽ không còn phải đau khổ vì tình cảm nữa. Muốn nhìn thấy sự lạnh lẽo phôi pha trong cặp mắt lam ấy tan biến, muốn thấy người đó từ bỏ hết tất cả nỗi buồn, liệu đó có phải là cảm xúc mới khi gặp Phục Nghệ không? Y và Phục Nghệ từ trước đến nay chỉ là người qua đường, và sau này cũng như vậy. Thứ tình cảm khắc khoải kia đã không hề có kết quả, chỉ thích hợp để lưu lại trong kí ức, để hiểu và cảm nhận mình.Ồ, y nở nụ cười rồi thu hồi ánh mắt, điều chỉnh quần áo chuẩn bị rời khỏi, nhưng nghe Ung Dạ vương cười nói: “Trầm Thương Hải, còn người nào mà ngươi không muốn gặp sao?” Trầm Thương Hải làn da trắng nõn nhốt trán qua một bên, rồi ra một người vẫn đứng phía sau. Với mái tóc dài rối bời che khuất một nửa khuôn mặt, đôi mắt nâu ấm áp đong đếm sự hân hoan và ngượng ngùng chờ đợi. “Thương Hải, ta đã đến tìm ngươi.” Người đó đỏ mặt, vươn ra tay về phía Trầm Thương Hải.Khoảnh khắc đó, Trầm Thương Hải như mê mải, vô ý nắm lấy tay hắn, đâu đó đã thấy sự ấm áp của Thương Tịch Tuyệt dưới đầu ngón tay, chứng minh rằng đây không phải một giấc mơ mà thôi. Ánh nhìn đột nhiên bị che khuất bởi màn sương mù ấm áp. Anh tập trung về phía người trước mặt, không muốn thả tay. Dẫu cho thế nào, anh cũng không để Thương Tịch Tuyệt một lần nữa rời xa mình.”Vương Ung Dạ nhếch môi một nụ cười mơ hồ, bước chậm chậm hơn lên địa điểm cao nhất của núi. Người đó với gương mặt thanh bích mặt nạ màu hoàng kim đứng đối diện.Trong cạnh núi rừng im lặng, Ung Dạ Vương bắt gặp một người đeo mặt nạ. Ngạo mạn chê cười: “Chẳng ngờ ngươi sẽ dẫn Thương Tịch Tuyệt đến với Trầm Thương Hải. Ngươi hẳn có chút tình cảm, ta đã nhận lầm ngươi mất rồi đấy.” “Ung Dạ Vương, ngươi đừng cười chê nhạo ta,” giọng nói sau mặt nạ vàng kim rõ ràng là Thương Ngâm Hạc, tức giận nói: “Tình cảm của ta hay không không liên quan gì đến ngươi.” Hắn nhìn hai người kia ôm nhau, lắc đầu bất đắc dĩ: “Hoàng huynh từ khi ra đời đã tồn tại hai con tim với tính cách khác biệt. Một cái đao đó đã thương tới trái tim bẩn thỉu của hoàng huynh.” Thương Tịch Tuyệt cười hạnh phúc, bay theo gió lên sườn núi. Thương Ngâm Hạc im lặng một lúc, sau đó nói lạnh lùng: “Hoàng huynh đã chết. Người kia không phải hoàng huynh ta từng tôn trọng, ta không muốn nhìn thấy hắn nữa.” “Vậy ngươi đã ném hắn đến Ung Dạ tộc của ta à?” Ung Dạ Vương nhíu mày, thần sắc nhưng không tỏ vẻ giận dữ, thậm chí còn thoải mái cười nói: “Nếu có một ngày ngươi chán ghét và muốn ném chính mình cho ta, ta cũng sẽ chấp nhận.” “Ung Dạ Vương, ngươi khi nào mới học được cách chế cười vậy?” Ánh mắt màu xám sau mặt nạ hung ác nhìn hắn, Thương Ngâm Hạc nói. Ung Dạ Vương đứng một mình trên sườn núi, ngắm bầu trời với gió cuộn mây trôi, lo lắng thở dài. Tình cảm cuối cùng cũng chỉ là trống trải như cánh hoa. Ánh nắng chiều cuối cùng tan biến sau sườn núi, bình minh nhạt nhòa khiến cảnh đẹp trên thảo nguyên trở nên mơ hồ. Ánh lửa sáng dần tại cư trú của tộc nhân Ung Dạ, cũng dần tắt theo bước đêm khuất. Trong trại của Trầm Thương Hải vẫn đốt nến. Ánh đỏ chiếu lên những tấm thảm treo trên tường, chiếu lên khuôn mặt đỏ hồng của Thương Tịch Tuyệt. Hắn nhìn chếch hỏi chiếc giường gỗ nhỏ với đệm chăn duy nhất, quay sang người phía trên giường, nói: “Ta tìm thêm chăn gối để ngủ trên sàn nhé.” “Chờ một chút…” Trầm Thương Hải muốn gọi hắn, nhưng Thương Tịch Tuyệt đã rời khỏi lều, không lâu sau quay trở lại với tấm thảm lông, dọn chăn đệm xuống sàn. Trầm Thương Hải nhìn chăm chú vào hình bóng Thương Tịch Tuyệt bận rộn, thấy y vui vẻ trở lại sau một ngày dai nhọc. Từ khi trở về, y chìm đắm trong nỗi đau. Nhớ về Phục Nghệ khiến Thương Tịch Tuyệt càng đau khổ, không quên được sự nhục nhã. Nếu không có sự xuất hiện của y, Thương Tịch Tuyệt cũng đã không còn sống. Dường như y tự cho rằng mình sẽ vượt qua mọi khó khăn một mình, không ngờ rằng Thương Tịch Tuyệt vẫn còn sống và tìm đến y. May mắn là Thương Tịch Tuyệt chỉ bị thương ở trái tim bên trong Vĩnh Xương Vương… “Ngươi đang nhìn gì vậy?” Thương Tịch Tuyệt dàn đệm giường, thấy Trầm Thương Hải liếc nhìn, mặt ửng, lúng túng nói: “Nếu ngươi không thích, ta… ta sẽ ngủ ngoài đấy, ta…” Trầm Thương Hải khó nhịn cảm xúc. Nam nhân trước mắt chăm sóc y cẩn thận, khiến y cảm thấy luyến tiếc và hối tiếc. Y mỉm cười: “Ta mệt rồi, làm ơn đừng phiền lòng, ôm ta lên giường đi.” Thương Tịch Tuyệt cúi xuống, đưa Trầm Thương Hải lên giường, giúp y dựa vào gối, nói: “Ta sẽ đi lấy nước cho ngươi.” Lúc sắp bước ra, Trầm Thương Hải nhẹ nhàng nói: “Giường này cũng không hẹp lắm. Nếu ngươi không ngại, chúng ta cùng ngủ chung đi.” Thương Tịch Tuyệt ngỡ ngàng, như không tin vào điều mình nghe thấy. Sau chốc lóc ngơ ngác, y hỏi lúng túng: “Thương Hải, ta… ta cũng ngủ chung sao?” Nam nhân lớn trước mắt tựa như một chàng trai ngây thơ. Trầm Thương Hải cười: “Ta… ta sẽ không làm gì đâu.” Thương Tịch Tuyệt ửng hồng mặt, cử động luống cuống. “Ta hiểu rồi.” Chỉ có Trầm Thương Hải mới hiểu rõ hơn ai hết.Truyện “Tình Yêu Thương Tịch Tuyệt” xoay quanh một câu chuyện tình cảm hết sức đặc biệt giữa hai nhân vật chính. Mặc dù chỉ quen biết nhau trong thời gian ngắn, nhưng tình cảm của họ không hề do dự. Có lẽ trong cõi đời này, không có nhiều người có thể yêu thương chân thành như vậy đâu. Khi nhìn thấy Thương Tịch Tuyệt, lòng người đọc chợt dâng lên cảm xúc mãnh liệt và hạnh phúc kỳ lạ. Đó là lúc đầu tiên gặp gỡ, thậm chí chính nhân vật chính cũng không cưỡng lại được. Từ đó, ông dường như quyết tâm không bao giờ buông tha cho Thương Tịch Tuyệt.
Nhân vật nam đã sẵn sàng hy sinh tất cả, thậm chí chết vì tình yêu dành cho nữ chính. Anh ta tự nguyện từ bỏ tất cả, chỉ để được gần bên cô. Màn ướt hóa mắt vô ích đã khiến Trầm Thương Hải không muốn Thương Tịch Tuyệt phát hiện, anh khẽ lau đi giọt nước vương ướt trên góc mắt và khuyến khích Thương Tịch Tuyệt nghỉ ngơi một chút sớm hơn.
Dần dần, Thương Tịch Tuyệt hồi phục tinh thần và hồn nhiên nói: “Tôi đi lấy nước nóng, sẽ quay lại ngay.” Tại lúc ấy, Ly Phong xuất hiện và đề nghị giúp cô lau người. Sự chân thành và ân cần của Ly Phong khiến người đọc ấn tượng.
Cuộc sống của họ ngập tràn những xúc cảm và tình thân, khiến trái tim độc giả rung động.Bạn có thể khám phá thêm về câu chuyện hấp dẫn và phức tạp này trong “Tình Yêu Thương Tịch Tuyệt.”Với tâm hồn ôn hòa và không màng đến lợi ích cá nhân, Phương Tử thực sự đang rực rỡ sức sống. Anh ta không dám cãi lại Phu Tử, chỉ tiếp tục công việc mình. “Khi bạn tiếp xúc lâu hơn với anh ta, bạn sẽ hiểu anh ta hơn.” Thấy Lý Phong nói như vậy, Thẩm Thương Hải nhận ra rằng con trai của mình vẫn giữ nguyên tính cách mặt dày của mình đối với Thương Tịch Tuyệt, anh chỉ cười khổ và không muốn giải thích gì với Lý Phong nữa. Việc tồn tại hai phần cách ứng xử đối lập trong một người thực sự rất kỳ lạ. Nếu Lý Phong biết rằng Thương Tịch Tuyệt chính là Vĩnh Xương Vương thì muốn lột da mặt y, có lẽ trước khi anh ta nói hết, Lý Phong sẽ lao ra giết Thương Tịch Tuyệt. Hai người đều đắm chìm trong im lặng. Sau khi tắm xong, Lý Phong rời khỏi lều sau khi Thu Tịch Tuyệt đứng bên ngoài. Thương Tịch Tuyệt tức giận trì trệ nhìn Lý Phong, đẩy anh ta ra: “Kẻ dị dạng này, đừng chặn đường tôi!” Thương Tịch Tuyệt bị Lý Phong đẩy lùi vài bước, cúi đầu mặt không lên tiếng. “Tịch Tuyệt, Tịch Tuyệt!” Tiếng kêu từ phòng bên cạnh vang lên. Anh ta cắn môi, nghe thấy Thẩm Thương Hải kêu một cách lo lắng, cuối cùng anh ta đi vào phòng và ngừng lại bên giường. Thẩm Thương Hải nhẹ nhõm thở phào, nhận ra rằng Thương Tịch Tuyệt đang lo lắng, anh ta an ủi một cách ôn hoà: “Lý Phong không hiểu rõ, đừng lo lắng.” Anh vỗ nhẹ bên cạnh giường: “Đừng suy nghĩ nhiều, hãy đi ngủ đi.” Thương Tịch Tuyệt nhìn Thẩm Thương Hải mỉm cười ngốc nghếch, nhưng vẫn đứng im như một bức tượng, cuối cùng anh ta lắc đầu: “Tôi đủ ngủ ngoài được rồi.” Anh ta che mặt bằng tay, và giữa các ngón tay trao lại âm thanh yếu ớt của sự thất vọng: “Anh ta nói đúng, tôi là kẻ dị dạng. Tôi không xứng đáng ở chung với anh…” Nam nhân thật sự bị tổn thương bởi Lý Phong. Thẩm Thương Hải nắm lấy góc áo của Thương Tịch Tuyệt, cố gắng khuyên anh ta. Thương Tịch Tuyệt tự nhiên lùi lại và bước đi, rời bỏ chiếc chăn trên mặt đất. “Tịch Tuyệt!” Thẩm Thương Hải gọi lớn. Anh ta như điếc, quay bước ra ngoài, đột ngột nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất phía sau, tiếp theo là tiếng kêu rên của Thẩm Thương Hải. “Đừng đi.” Thẩm Thương Hải xoa đầu gối nằm trên đất, mặt đau đớn. Thương Tịch Tuyệt giật mình, bỏ lại…Trong “Thương Hải”, cảm xúc đớn đau của hai nhân vật chính được thể hiện một cách tinh tế và sâu sắc. Mối quan hệ giữa Thương Tịch Tuyệt và Trầm Thương Hải không ngừng chuyển biến, tạo nên những tình tiết đầy hấp dẫn. Việc họ bày tỏ tình cảm qua những cử chỉ nhỏ như hôn nhau mang lại sự ấm áp và chân thật. Câu chuyện với sự phức tạp và đầy cảm xúc sẽ chắc chắn làm bạn đọc bị cuốn hút từ trang đầu tiên. Hãy chắc chắn rằng bạn đã sẵn sàng cho một cuộc phiêu lưu tinh thần từ trang này đến trang khác với tác phẩm đầy sức mạnh này từ tác giả Trần Ấn.