Tia Lửa
Trong tác phẩm “Tia Lửa”, chúng ta được dẫn dắt vào cuộc sống đầy biến động của nghệ sĩ hài Tokunaga tại xã hội Nhật Bản hiện đại. Chuyện kể về hành trình của Tokunaga bắt đầu khi gặp gỡ Kamiya, người anh kỳ lạ mà Tokunaga vừa ngưỡng mộ vừa bối rối trước sự không tuân thủ chuẩn mực. Sự trưởng thành và kiêu hãnh, khao khát của tuổi trẻ cũng được thể hiện qua câu chuyện này.
Những đoạn miêu tả rõ nét về lễ hội pháo hoa tại vịnh Atami cũng khiến người đọc say mê. Nhịp điệu của tiếng trống và sáo trúc, cùng với hình ảnh xúc động của các đôi nam nữ đi dạo trong áo yukata tạo nên bức tranh sống động và lãng mạn. Khoảnh khắc trên sân khấu tấu hài của Tokunaga và Yamashita cũng đầy hồn nhiên và vui vẻ, mặc dù không luôn nhận được phản hồi tích cực từ khán giả.
Với những câu chuyện hài hước và những tình huống dở khóc dở cười, “Tia Lửa” chắc chắn sẽ là một tác phẩm đáng đọc cho những ai yêu thích văn học Nhật Bản và muốn khám phá thêm về tâm hồn và sự đời đạo của con người trong xã hội hiện đại.Bầu trời pháo hoa rực sáng và tan biến dần dần, hòa cùng tiếng vỗ tay trầm trồ của khán giả. Một bông pháo hoa to lớn giống như cây liễu khổng lồ bung rụ trên bầu trời đêm, rải rác vô số tia lửa li ti uốn lượn thắp sáng không gian. Tại Atami, với cảnh núi non bao quanh biển, không gian mang đến vẻ đẹp lãng mạn và lộng lẫy cho màn trình diễn pháo hoa. Cảm giác kính phục trước thiên nhiên và sự hoàn hảo của môi trường này khiến tôi không thể không tự hỏi: tại sao chúng ta được tận hưởng trải nghiệm tuyệt vời này. Mặc dù có chút thất vọng vì bị che khuất bởi tiếng ồn pháo hoa, nhưng sự ngưỡng mộ trước vẻ đẹp thiên nhiên và pháo hoa đã khiến tôi không bi ai hết.
Buổi biểu diễn của chúng tôi kết thúc với màn trình diễn hài hước, tuy nhiên, sự trì hoãn của các diễn viên đã khiến chúng tôi bị ánh mắt trách móc từ khán giả và cả ban tổ chức. Mặc dù những hiểu lầm nhỏ này, nhưng sự cố tạo ra thêm màu sắc cho lễ hội pháo hoa ở Atami. Toàn bộ không khí hối hả được kềm chế bởi sự thú vị và lôi cuốn của nhóm Xuẩn Ngốc, với những màn trình diễn hài hước đầy bất ngờ. Cảm xúc của họ truyền đạt một cách rõ ràng và ngộ nghĩnh, khiến mọi người không thể không cười toe toét.
Mặc dù có chút hỗn loạn và hiểu lầm, nhưng trong cái hỗn độn đó, tôi cảm nhận được sự ấm áp và thấu hiểu từ phía những nhân vật trên sân khấu. Bằng một cách nào đó, họ đã mang lại cái vui và sự gần gũi cho lễ hội pháo hoa. Chưa kể đến cú ngoặt bất ngờ khi màn trình diễn kết thúc bằng lời xin lỗi đầy chân thành và sự đồng cảm với khán giả. Những khoảnh khắc như thế này làm cho lễ hội pháo hoa tại Atami trở nên độc đáo và đáng nhớ hơn bao giờ hết.Con người này đáng để chú ý lắm. Khi so sánh kết quả, hai người kia thua xa chúng ta nhiều, khi chương trình kết thúc, người chủ tổ chức tức giận đỏ mặt, nhưng diễn viên của anh ta vẫn tỏ ra hùng hồn, trong khi anh ta nhìn tôi vui vẻ như một đứa trẻ. Thực sự, tôi cảm thấy kinh ngạc bởi sự vô tư, tươi vui ấy. Khi tôi đang thay đồ trong góc lều, anh ta tránh mặt sự chỉ trích từ bên tổ chức, mỉm cười lại đến gần tôi, sau đó tỏ ra buồn bã nói: “Tiền thưởng này cũng đủ để uống chút rượu đấy nhỉ?” Chúng tôi im lặng đi dọc con phố sát nơi nghỉ truyền thống ở Atami dưới ánh sáng của pháo hoa.
Anh ta mặc chiếc áo sơ mi kiểu Hawaii màu đen với hình con hổ và chiếc quần bò Levi’s 501 đã cũ. Mặc dù anh ta gầy nhưng ánh mắt anh ta rất sắc và phong trần. Chúng tôi ngồi ngay đối diện nhau tại một quán nhậu có tấm biển hiệu hao phai vì mưa gió. Ngoài chúng tôi, có nhiều du khách lớn tuổi mệt mỏi vì pháo hoa và đám đông đông đúc. Tất cả đều say mê với màn pháo hoa ấn tượng. Trên tường quán treo khung hình có chữ ký của ai đó, nhưng đã phai màu thành nâu vì khói và dầu mỡ. Bất ngờ tôi nghĩ rằng người ký có lẽ đã mãn sự và đi rồi.
“Cứ chọn bất kỳ món gì bạn thích!” Nghe lời mời đó, tôi cảm thấy hân hoan và mắt tôi lung linh vui sướng. Rồi tôi nhận ra rằng thật sự tôi đang sợ con người này. “Xin lỗi vì đã giới thiệu muộn. Tôi là Tokunaga, nhóm Sparks,” tôi tự giới thiệu, sau đó anh ta nhanh chóng trả lời: “Còn tôi là Kamiya, nhóm Xuẩn Ngốc.”
Và đó là cơ duyên khi chúng tôi gặp nhau. Khi đó, tôi mới 20 tuổi nên chắc anh Kamiya cũng đã 24 tuổi. Đến thời điểm đó, tôi chưa bao giờ nhậu với người lớn nên không biết phải làm gì, và dường như anh Kamiya cũng chưa từng uống cùng người lớn hay trẻ hơn mình.
“Tên Xuẩn Ngốc thật ấn tượng!” “Chắc chắn là tôi thiếu trí nghĩa khi đặt tên. Vì bố tôi gọi tôi là Xuẩn Ngốc nên tôi chọn mãi mãi như vậy.” Bia được mang đến, lần đầu tiên trong đời, tôi rót bia cho người khác.
“Tên nhóm bằng tiếng Anh nghe khá oai phong. Bố của bạn gọi bạn là gì vậy?” “Bố.” Anh Kamiya nhìn thẳng vào mắt tôi và uống một ngụm hết cốc bia, rồi anh ta tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Sau một chút im lặng, tôi đáp: “Em xin lỗi.” “Không, không cần xin lỗi. Hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói đi!” “Dạ vâng.” “Nhưng hãy khiến tôi phải cười. Nhưng mỗi khi tôi hỏi nghiêm túc, hãy trả lời cẩn thận!” “Vâng.” “Anh hỏi lại, bố em gọi em là gì?” “Tất cả những gì bạn cần là tình yêu.” “Vậy còn mẹ em gọi em là gì?” “Chẳng giống ai cả!” “Thế mẹ em gọi em là gì?” “Không rõ lắm.” “Chúng ta đã đưa ra những câu trả lời báo đối.” Cuối cùng, anh Kamiya cười và nhấc lưng ra sau ghế.
“Chúng ta phải mất thời gian để kết hợp đấy nhỉ. Việc tấu hài khó thế sao?” “Em cũng suýt nữa thì thở phì.” “Chúng ta vẫn còn xa nhau. Hãy cùng uống thôi!” Tôi không biết khi nào anh Kamiya đã tự mình rót rượu cho mình. Anh ta lặp đi lặp lại: “Dùng poi chỗ này” khiến tôi nghĩ anh ấy muốn nói: “Bạn nên trả một phần” nên tôi nói: “Tôi sẽ trả,” nhưng anh Kamiya tươi cười: “Này này! Trong giới nghệ sĩ hài, đàn anh trả cho đàn em là hiển nhiên mà,” nhấn mạnh rằng anh ấy chỉ muốn nói thôi.
Với sự khích lệ từ anh, tôi cảm thấy hạnh phúc và muốn hỏi anh thêm, đầu tiên là vì sao khi anh tấu hài thì anh lại dùng giọng nữ. “Mới lạ và thú vị thôi. Không hẳn phải tuân theo quy tắc. Có lý do gì không thể dùng giọng nữ phải không?” Anh Kamiya nhìn tôi một cách nghiêm túc. Tôi đáp ngay: “Có lẽ người nghe sẽ tò mò vì sao một người đàn ông lại dùng giọng nữ, vì vậy phần quan trọng sẽ khó lọt vào đầu họ.” Tôi trả lời thẳng thắn. “Em đã tốt nghiệp đại học chưa?” Anh Kamiya lo lắng hỏi, tôi đáp: “Tôi mới học xong cấp 3 ạ,” ngay lập tức anh ta đưa mặt gần tới mình, giả vờ gõ vào đầu và nói: “Dốt quá! Không học đại học thì đừng tỏ ra thông minh!” Khi ánh mắt của anh Kamiya thấp xuống gương mặt của tôi đã đỏ ửng.Sau năm cốc rượu trắng, miệng anh lải nhải: “Phải làm việc khác người!”, không hiểu đưa đẩy thế nào mà tôi đã cúi đầu trước anh mà rằng: “Xin hãy nhận em làm đệ tử!” Những lời đó tuyệt đối không phải nói đùa mà là bật ra từ đáy lòng. “Được thôi!” Anh Kamiya dễ dàng chấp thuận, vừa lúc nhân viên bưng rượu tới, anh Kamiya nói: “Bọn tôi vừa mới kết tình sư đồ tại đây nên cậu làm chứng nhé!” Cậu nhân viên vâng dạ cho xong chuyện. Chắc chắn đây là lần đầu tiên của anh Kamiya, vậy mà anh cư xử như biết cách thức rồi khiến tôi thấy anh thật đáng tin cậy. Vậy là chúng tôi kết tình sư đồ dưới sự chứng kiến của quán ăn lộn xộn. “Tuy nhiên, anh có một điều kiện.” Anh Kamiya nói vẻ như hàm ý gì đó. “Là gì ạ?” “Anh muốn chú luôn nhớ đến anh.” “Anh sắp chết hay sao ạ?” Anh Kamiya không trả lời câu hỏi của tôi, mắt cũng không chớp, con ngươi cũng không động đậy. Cứ như mãi suy nghĩ, đôi khi anh không nghe thấy tôi nói. “Chú không học đại học thì trí nhớ chắc kém nên sẽ quên anh ngay thôi. Anh muốn chú quan sát anh thật gần, ghi lại lời nói và hành động của anh rồi viết tiểu sử cho anh.” “Tiểu sử ạ?” “Ừ. Chú mà viết được thì coi như là lĩnh hội hết bí kíp.” Viết tiểu sử là sao? Đó là cách để chơi với đàn anh à? Công ty quản lý tôi rất nhỏ. Ngoại trừ một diễn viên nổi tiếng lên ti vi từ hồi tôi còn bé ra thì còn lại là vài diễn viên hoạt động chính ở sân khấu kịch, mỗi chúng tôi là diễn viên hài. Hồi còn đi học, có lần tham gia hội thi tấu hài nghiệp dư, chúng tôi được một chú trông tốt bụng tới hỏi chuyện, và người đó chính là giám đốc công ty của tôi hiện nay. Tưởng chỉ có một cặp tấu hài thì sẽ được ưu ái nhưng thực tế số lượng công việc rất ít, hầu hết cũng chỉ là đi tỉnh hay diễn ở những tụ điểm nhỏ. Mời các bạn đón đọc Tia Lửa của tác giả Matayoshi Naoki & Nhật Minh (dịch).