Trận đánh cho Mikhain Nêgreba bắt đầu từ khoảnh khắc anh nhảy vào bóng đêm. Một cú đẩy nhẹ từ sau lưng giúp anh thoát ra khỏi cửa máy bay với sự tinh tế nhất, tránh được việc cản trở người khác. Bay trong đêm một đoạn dài, anh quyết định mở dù sau khi vật lý lần đầu tiên, lo sợ dù bị vào đuôi máy bay. May mắn, chiếc dù mở ra một cách trơn tru. Nêgreba, nếu có thể nhìn thấy được Côrôlep bên cạnh, chắc chắn sẽ nhấp mắt cùng bạn truyền đạt: “Mọi thứ diễn ra suôn sẻ như chúng ta đã tính toán.”
Hai tuần trước tại Xêvaxtôpôn, một đội ngũ người nhảy dù tình nguyện đã được thành lập. Cả Côrôlep và Nêgreba không thể bỏ lỡ cơ hội này. Cả hai khi được hỏi đã nhảy dù bao nhiêu lần trước đó, đều tự tin trả lời: “Tất nhiên… bảy lần, tại câu lạc bộ hàng không.” Dù đã nhảy hơn hai chục lần để thuyết phục mọi người, nhưng khi phải làm hướng dẫn viên thì cả hai đều nghẹt thở! Chỉ cần vượt qua lần xếp dù đầu tiên, khi cả hai cùng lúng túng với chiếc túi rộng khó xử này (và phê phán cách xếp này với vẻ kinh nghiệm chẳng khác gì tự tin) và phải ngắm nhìn người khác để học cách đeo dù và kéo dây một cách chính xác, họ cũng đã biết đủ.
Và bây giờ, Nêgreba đang bay cao trên bầu trời đêm, ngạc nhiên trước sự yên bình của đêm tối. Tiếng súng không vọng lên đến độ cao này, nhưng anh vẫn nhìn thấy rõ những tia lửa nhấp nháy xung quanh Ôđetxa và các chiến hạm từ biển đang bắn nổ phía bờ, hỗ trợ bộ đội đổ bộ (những người lính nhảy dù sẽ phải tiến vào phía sau địch để hợp tác với trung đoàn này).
Một ngọn lửa lớn bốc cháy trong thành phố, bừng lên đỏ rực như máu, nhưng nơi mà Nêgreba sẽ hạ xuống thì lại vốn tối tăm. Nhưng chỉ vài giây sau, anh nhận ra có những tia lửa nhỏ. Quang cảnh như khi nhìn từ trên cột buồm xuống sàn chiến hạm, nơi mọi người đang hấp thu hít mạnh những điếu thuốc, liên tục thở ra hơi. Đó chính là đường hỏa tuyến, anh phải nhảy xuống phía sau đường đó, vào lòng địch. Nêgreba kéo dây dù một cách chính xác, như hướng dẫn, và bay qua đường hỏa tuyến.
Có vẻ anh đã hạ xuống xa phía trước địch quá mức, nên đã bản bộ một giờ trong bóng đêm mà không gặp ai. Bất ngờ, như lúc nào có cái gì đó chặn cản cổ anh, anh vội rút dao găm ra để đâm vào bóng tối. Kết quả, anh cắt phải dây điện thoại. Nêgreba lấy kìm từ túi ra, bò dọc theo dây vật vờ và từng phần cắt ngắn. Anh nhận ra rằng dây có thể dẫn mình đến vị trí của địch, nơi anh có thể bố trí một hỏa điểm nhỏ. Sau một giờ bò dọc theo dây, anh đến một khu bụi rậm và qua lớp sương mù buổi sớm, Nêgreba nhìn thấy ba con ngựa và một lính gác đứng cạnh. Ngửi thấy mùi lạ, ngựa rống làm Nêgreba phải mòn mỏi chờ chúng quen mùi một chút. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh quyết định loại bỏ lính gác, nhảy lên ngựa và lao thẳng qua các làng, bắn vào địch. Súng trong tay trái, dao găm trong tay phải, Nêgreba tiến vè phía lính gác. Anh bò qua, cánh tay phải bất ngờ trượt xuống hố sâu và chạm vào một vật gì đó mềm. Anh sững người, hoảng sợ khi nghe tiếng nói lớn từ dưới đất. Cuối cùng, Nêgreba mới hiểu rằng vật mềm mềm và run rẩy mình chạm vào là tấm chắn che lỗ thông hơi của hầm dưới gò đất. Tiếng Đức vọng lên, tiếng giầy, tiếng ngựa kề mạnh nhau và tiếng đánh máy từ trong hầm. Nếgreba thận trọng dùng dao găm rạch chăn ra để nhìn vào hầm. Đây chính là chỉ huy ban chỉ huy đội hay ban chỉ huy trung đoàn nào đó. Bọn sĩ quan phát xít tập trung xung quanh bản đồ trên bàn. Một tên sĩ quan có bộ râu dài không cạo, chỉ trỏ bực tức vào bản đồ. Ở góc kia, những lính điện thoại ngồi trên ghế dài. Họ gọi một sĩ quan.Một cảnh tượng đầy kịch tính với cuộc chiến nhất quán trong bộ tiểu thuyết này. Nêgreba, với sự dũng cảm và chín chắn, đã dần khám phá ra âm mưu của địch và sẵn sàng đối mặt với mọi thách thức. Những chi tiết tường thuật cực kỳ sống động, khiến ta cảm thấy như mình đang trực tiếp chứng kiến mỗi diễn biến.
Sự đoàn kết và tình bạn giữa Nêgreba và Lêonchep được thể hiện qua những hành động và lời nói đầy ý nghĩa. Mỗi câu từ, mỗi hành động đều rất tỉ mỉ và kiên nhẫn, tạo nên một không khí ấm áp trong cuộc chiến căng thẳng.
Với những pha hành động nhanh nhẹn đầy chiến thuật và sự đoàn kết vững chắc, câu chuyện này chắc chắn sẽ khiến bạn không thể rời mắt khỏi từng trang sách. Đừng bỏ lỡ cơ hội trải nghiệm cùng Nêgreba trong hành trình ly kỳ này!Ngồi đây chờ đợi trận chiến cuối cùng, khi anh biết rằng hy sinh không thể tránh khỏi, đúng là một thử thách khó khăn. Nhưng đối diện cách đây ba trăm mét, có một khe núi lý tưởng để tấn công phe phát xít. Nhưng sao anh không thể chuyển Lêonchep sang khe núi được đây.
Anh cố gắng tập trung nhìn về phía chiến hào, nơi kẻ thù sẽ xuất hiện. Anh mong rằng mọi chuyện sẽ diễn ra nhanh chóng hơn, anh cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm nữa và muốn bỏ lại Lêonchep để chạy qua khe núi tránh sự truy đuổi của kẻ thù.
— Quân đồng minh ở phía sau kia, — Lêonchep chợt nói. — Cậu nghe không?
Chính Nêgreba cũng đã nghe tiếng súng ngắn từ phía sau, nhưng anh không thể tin vào điều đó. Lêonchep nắm chặt tay anh và với giọng run run, anh gọi lên:
— Anh em lính thủy ơi!.. Đến đây!
Anh định đứng dậy, nhưng rơi xuống cỏ. Nêgreba nghiêng đầu khỏi cỏ và thấy một bó ngô đồng, anh nhìn thấy mũ nồi đen và một chiếc khác bên trái. Anh đứng dậy gọi lớn:
— Các bạn lính thủy kia!.. Perepelixa, Côticôp, hãy đến đây nào!
Hai lính nhảy dù kia đến chỗ anh từ bãi ngô gần đó và Nêgreba giải thích tình hình và kế hoạch của mình: chạy qua khe núi rồi tấn công kẻ địch.
— Đây không phải vị trí lý tưởng, nếu ở đây thì chúng ta sẽ bị bao vây ngược. Bọn mình cần kéo Lêonchep đi, tớ sẽ ở lại hỗ trợ.
Côticôp và Perepelixa cùng nhau đưa người bạn bị thương đi. Anh này cắn chặt răng và nhắm mắt vì sự đau đớn từ vết thương. Chỉ còn khoảng tám mươi mét đến khe núi, tiếng súng từ chiến hào vang lên và hơn mười phát xít nhảy ra. Nêgreba đáp trả bằng tiểu liên, hai lính bị buộc phải đặt Lêonchep xuống để tham gia trận chiến. Sau khi đánh bại kẻ địch, quân lính chui vào khe núi và gặp một lính nhảy dù khác, Litôpchencô, đang nằm đó. Xung quanh anh là những quả lựu đạn và khẩu liên của anh vẫn nhếch một chút. Anh vui mừng nói:
— Tớ đã tưởng mình sẽ chết rồi! Sự cô đơn làm tớ mệt mỏi, giờ thì chúng ta biết cách đánh bại chúng…
Lêonchep vẫn chưa tỉnh. Nêgreba thấy vết thương của bạn đang chảy máu. Anh xé áo lót thành băng, bẩn lại cho bạn. Perepelixa rút ra bánh lương khô và sôcôla:
— Ăn cái này trước đã, — anh nói. Mọi người cũng nhận khẩu phần của mình. Nhưng bánh lương khô khó nuốt và sôcôla dính lầy không thể nhanh chóng nuốt được. Miệng khô cong vì chạy dưới ánh nắng gay gắt và mọi người đều sẵn lòng trả bất kỳ giá nào đổi lấy một chút nước. Litôpchencô, với ít nước còn lại, đem cho Nêgreba:
— Cho nó uống, nó nóng như lửa.
Nêgreba nhỏ từ từ nước vào miệng của Lêonchep. Anh bạn này nuốt và mở mắt nhìn lên.
— Lêonchep, cố lên! — Nêgreba nói. — Chúng ta đã đông rồi… Hãy cùng nhau thoát ra khỏi vòng vây!
…
Mời bạn đọc Tiểu Đoàn Bốn Người của tác giả Leonid Sobolev.