Tiểu Hà SơnTrong một ngôi nhà, có Nhị Nha đứng thứ tư trong số bốn anh em. Để dễ nhận dạng, nhân vật nữ mang tên chỉ với một chữ cái “Oản”. Cô thường mặc đồ màu xanh, có hàng mi cong và dễ thương, đôi mũi nhỏ xinh. Khi Tiểu Hồ ra đi, cô không khóc cũng không gây ồn ào. Cô bước vào phòng của anh, vẽ bức tranh của những chú chim yến mùa xuân trên cửa kính bằng tay. Tay cô đỏ ửng vì lạnh.Hoạt động:Thuật ngữ ngắn gọn nhưng lại truyền đạt một phần ý nghĩa của câu chuyện. Ngoài tình yêu, truyện còn thể hiện sự quan trọng của tình thân trong gia đình và anh em. Điều này là điểm mạnh lớn của câu chuyện. Tình thân gia đình được thể hiện qua sự bao dung của anh trai khô khan, Nhị Nha, người đã sống cả cuộc đời vì người khác, theo ước mơ của ông nội, để em gái được tự do, gánh nặng trên vai anh, anh chấp nhận một mình, chỉ cần người mình yêu được hạnh phúc.Đấu tranh với tình thân trong gia đình hiển nhiên qua việc Nhị Nha ham tiền, không màng tới sự trêu chọc của người khác suốt nhiều năm vì mục tiêu mà chỉ cô hiểu. Tình thân gia đình cũng thể hiện qua ông nội, với tình yêu dành cho cả con cháu của mình, mong rằng họ sẽ có hạnh phúc cuối cùng. Mối quan hệ giữa các anh em trai nhà Đỗ cũng thể hiện tình thân, dù họ lớn tuổi và thường xuyên trêu chọc nhau, chỉ khi một người gặp vấn đề, họ mới phát hiện tình thân nặng nề như vậy.Ngoài tình thân, tình yêu cũng rất quan trọng, vì nếu không có tình yêu thì câu chuyện sẽ không còn là truyện ngôn tình. Tình yêu giữa Nhị Nha và Hồ Duy, gần thì ít nhưng xa thì nhiều, dù cô đã cố gắng vượt qua những khó khăn để theo đuổi tình yêu của mình. Cả hai đều là những người cô đơn, dù trong ngôi nhà đầy ồn ào, bên trong họ vẫn cảm thấy trống trải. Họ yêu nhau từ lâu mà không ai thú nhận, vì khi vượt qua ranh giới mỏng manh đó, mọi thứ sẽ thay đổi.Dù có gặp khó khăn và cách biệt xa nhau, nhưng khi có tình yêu, họ vẫn ở bên nhau.***Nhạn thành, năm 2010Hôm nay là Tết Nguyên Đán, ngày mồng 28 tháng Chạp, một ngày tuyết rơi dày đặc, khiến mọi nơi trở nên trắng xóa. Khi ra ngoài, gặp phải cơn gió mạnh, trên đường ùn tắc phải đứng chờ từng bước như ốc sên, khiến lòng người cảm thấy khó chịu.Nhị Nha ngồi trong xe, chán chường vẽ những hình khác nhau trên kính xe đầy tuyết, nhìn thấy khắp nơi đều treo bảng chữ “Phúc” đầy màu đỏ, cô chỉ còn biết thở dài lên: “Haizzz… sắp đến Tết rồi.”Buổi sáng tại khách sạn Hoà Bình, có một buổi họp làm ăn và các phiên dịch viên không đủ nên Nhị Nha đã được gọi đến bổ sung, được trả 2.000 đồng cho một buổi, mà không cần tranh giành. Cô từng là một phiên dịch viên mới, năm đó, kết quả thi đại học của cô ở mức trung bình, không đủ tài năng để vào trường hàng đầu, trong khi trường phổ thông thì vẫn còn sự lựa chọn. Khi hỏi cô muốn học gì, cô trả lời mà không cần suy nghĩ.Người nhà tư vấn, và theo theo kế thừa truyền thống của ông nội để học ngành kỹ thuật? Nhị Nha lắc đầu và nói rằng cô không thích học về con số. Bác cả lờ điến, hoặc học kế toán tài chính, công việc ổn định cho phái nữ. Nhị Nha lại cúi đầu và nói không muốn kiếm tiền.Thảo luận đã kết thúc, và Người trong gia đình ném quyển sách hướng nghiệp xuống đất, cô không quan tâm và chỉ đơn giản là Nhị Nha mặc quần họa trên giường, rồi chỉ vào trường ngoại ngữ trên quyển sổ và nói: “Tôi sẽ học cái đó.”Bị lạc lõng giữa đám sinh viên, mỗi buổi sáng, cô dậy và trải qua quá trình luyện nghe, mùa đông ngồi trong thư viện ôm sách ngữ pháp. Nhị Nha chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lựa chọn thoải mái trước đây và cảm thấy hối tiếc với quyết định của mình, cô bắt đầu cảm thấy tiếc nuối và khó chịu, đôi mắt ướt át khi muốn chuyển sang học mỹ thuật nhưng gia đình không đồng ý do không hợp.原文是“Để con ăn, cho con uống. Trường học là con tự chọn, nghề nghiệp cũng là do con tự xác định, không thích học bắt con học. Hoặc chọn một ngôi trường mà thích, chọn một nghề, lấy chính mình làm trung tâm.”, mà chị con không muốn học liệu đó là sự bất chấp khổ đau.”Nhà không ai can thiệp, bây giờ con cũng là người lớn, người lớn rồi! Phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình!”
Ngày mùa đông, Nhị Nha hít nước mũi, ôm một chậu quần áo mới giặt vừa đi vừa khóc.
Chịu trách nhiệm cái gì mà chịu trách nhiệm, cô đến trường sớm hơn người khác một năm, còn chưa tới sinh nhật cô nữa.
Khóc thì khóc, ngày hôm sau vẫn vác cặp mắt sưng đỏ như hai trái đào thành thành thật thật đi tới lớp. Buổi tối ngồi đọc truyện tranh dưới ngọn đèn bàn, cô tự an ủi mình: Thôi quên đi, đã vậy rồi thì cứ yên ổn mà chịu.Cứ lăn lộn vậy mà tốt nghiệp xong đại học, bạn học đều xuất ngoại để học chuyên sâu hơn hoặc là thi vào làm viên chức, cạnh tranh có vẻ khá quyết liệt.
Nhị Nha đứng trước dòng nước lũ nhìn trái nhìn phải, vỗ mông đưa ra quyết định —
Về nhà ông nội!!!Thành phố lớn cạnh tranh quá, quay về xây dựng quê hương đúng là kế lớn.
Cứ vậy, cô làm nghề phiên dịch.Nhạn thành là thành phố công nghiệp nặng, kinh tế phát triển tương đối lạc hậu, cạnh tranh cũng không nhiều, huống hồ cái vòng lẩn quẩn này lại lớn như vậy, phiên dịch thôi, năng lực nghiệp vụ không đòi hỏi nhiều, dùng ai cũng là dùng. Nhị Nha tốt nghiệp ở trường khá có tiếng, hình tượng tốt, lại có khả năng nhạy bén.
Cái gọi là nhạy bén chính là biết nhìn ánh mắt, nhìn tổng quan tình hình.Giống như kiểu của cô là không có công ty phiên dịch cố định, thường là do người khác giới thiệu, người ta trong bữa ăn thường nói một câu “À, tôi quen một người, tốt nghiệp trường XX, triển lãm ở hội chợ của chúng tôi mấy năm nay đều do cô ấy phiên dịch, năng lực rất tốt”. Nói xong thì “rèn sắt khi còn nóng” đưa danh thiếp hoặc phương thức liên lạc cho bên kia, còn hạ giọng nói, anh/chị yên tâm, công ty chúng tôi đã hợp tác nhiều năm, anh/chị cứ nói là do tôi giới thiệu thì giá phiên dịch sẽ thấp hơn bên ngoài.
—-Đều là “người trong giang hồ”, mượn tình mua bán, gặp Nhị Nha thì bên kia cũng nói là lúc trước được chị Lưu giới thiệu, nói cô làm rất tốt, giá cả lại rất tốt vân vân mây mây…
Nhị Nha khiêm tốn cười, ngoài miệng đồng ý đồng ý liên hồi, sau khi nhận thù lao thì cũng tìm cơ hội mua món quà, tặng cho người giới thiệu. Có khi là chai nước hoa, có khi là khăn lụa.
Lúc đưa quà, cô cũng không nói rõ là cảm ơn người ta đã giới thiệu mối làm ăn cho mình, chỉ nói chuyện làm đẹp, thời tiết, thường xuyên qua lại cho quan hệ gần gũi, hai người ngồi ở quán café, người ta thấy cô thân thiện sẽ nói thêm chút chuyện nhà. Nào là chồng không làm việc nhà, nào là con không nghe lời, nào là mẹ chồng hầu hạ chăm sóc tốt vẫn không có sắc mặt dễ nhìn, Nhị Nha là cô gái hết ăn lại nằm, một bạn trai chính thức còn không có, làm sao có thể thực sự hiểu được cái gì là “trên có già dưới có trẻ”, phiền muộn tuổi trung niên, nghe thì chỉ biết phối hợp gật đầu, người ta thở dài, cô cũng thở dài, người ta ứa nước mắt, cô kịp thời đưa hai tờ khăn giấy.
Người ta xả hết tâm sự trong lòng ra rồi sẽ hỏi lại cô, cha mẹ làm gì? Cô tốt nghiệp trường ngoại ngữ, tại sao không ở lại thành phố lớn?
Lúc này Nhị Nha mới trưng bộ mặt buồn bã, dáng vẻ đáng thương “Cha mẹ từ bé đã không còn…”
Chỉ nói vài câu, đối phương tự vẽ ra viễn cảnh một cô bé nhỏ mất cả cha lẫn mẹ, tự mình phấn đấu vươn lên, rất có hình tượng một thanh niên tích cực, trong lòng tràn ngập tình thương, trước khi đi còn không quên xem lại lịch làm việc cho cô “Em yên tâm, trung tâm triển lãm của chúng ta hàng năm đều có hội chợ nước ngoài, có cơ hội chị sẽ giới thiệu cho em, nhưng mà em phải cố gắng nỗ lực, cố gắng trau dồi trình độ, người ta hỏi thì chị cũng dễ nói chuyện hơn”Làm nghề hai năm, mặc dù không nổi bật nhưng cuộc sống của Nhị Nha nói chung là dễ chịu. Có đồng nghiệp mới vào ghen tị, lén mắng cô nịnh nọt, nói khó nghe: cô gái còn trẻ thế lại thành thạo đạo lý đối nhân xử thế, cả người sặc mùi con buôn, xì!
Những sinh viên mới ra trường, vừa vào đời đều ra vẻ thanh cao, trong quan niệm vẫn xem mình là trung tâm thế giới, chưa biết cách hòa nhập giữa người với người.
Không biết trong văn phòng có người nói trong lòng: các người đềuKhi trẻ con, họ thường bày tỏ tình cảm dễ dàng, còn việc buôn bán thì như một sự tự nhiên của họ. Nhắc đến Nhị Nha, người xảo quyệt nhất cũng phải cảm thấy chút buồn bực trong lòng của mình. Dù cô ấy mang tính cách hoạt bát nhưng với vẻ ngoài nhỏ nhắn, lanh lợi trong lời nói và ánh mắt trầm tĩnh, cô ấy vượt trội hẳn so với những người cùng tuổi về sự chín chắn và sâu sắc trong cuộc sống.
Có lẽ cô bé như vậy có thể do cha mẹ làm ăn buôn bán từ nhỏ nên đã trải qua những khó khăn. Hoặc là đứa trẻ đã từng trải qua nhiều đau khổ lớn, khiến lòng tự ti không thôi!
Một tiếng hắt xì vang lên khiến Nhị Nha phải vội vàng che mũi lại. Cô lấy khăn giấy lau vài làn mũi, liệu ở đằng sau có ai nhắc đến cô không? Sáng sớm hôm nay, cô tham gia buổi đàm phán liên quan đến việc hợp tác kinh doanh hàng không. Để cảm ơn những nhà đầu tư nước ngoài, buổi trưa có bữa tiệc nhẹ, toàn là món rau và món ngọt. Nhị Nha không quen với những món Âu, cầm dĩa lưỡi, không có hứng thú ăn uống gì, chỉ nhăn nhó chờ đợi buổi họp kết thúc để về nhà.
Theo truyền thống, mỗi năm cô đều đến nhà ông nội đón giao thừa. Một gia đình trẻ già nam nữ tụ tập, ồn ào vui vẻ hơn mười người. Sau khi chịu đựng đến cuối cùng, Nhị Nha đánh kèn rời khỏi khách sạn, vui vẻ mở cửa chiếc xe Tiểu Hồng về nhà. Qua câu chuyện về chiếc xe này, cảm giác như đã giúp cô tháo gỡ phần nào nỗi buồn. Chấn thương khi bị trật chân khi đi xe buýt đã gây đau đớn và sưng phồng mắt cá chân, mỗi ngày ở nhà cô đều đau nghẹt mũi. Ông nội thấy cháu gái mình thương tâm, nói lên ý định “Hay là mua cho con chiếc xe?”
Nhìn thấy mức giá của chiếc xe, Nhị Nha cảm thấy lo ngại vì số tiền trong tài khoản không nhiều. Cô suy nghĩ miệt mài hơn một nửa tháng, cuối cùng ông nội không thể nhịn được nữa và nói “Thôi không nhìn nữa, hãy mua đi, nếu thiếu ông sẽ bù thêm cho em.” Nhị Nha vỗ đùi nhẹ, thầm cảm ơn ông đã nói những lời này sau bao lâu chờ đợi! Vì thế, ông cháu quyết định mua một chiếc xe hơi, đó là cục cưng của Nhị Nha.
Trên con đường dưới gầm cầu, rẽ vào con đường với hai bức tường cũ kỹ, dẫn ra ngoại ô. Vì ít người đi qua con đường này, khi đèn đỏ, Nhị Nha nhìn vào gương chiếu hậu và phát hiện có một chiếc xe đang theo sau. Chiếc xe này khác biệt so với chiếc xe bẩn của cô. Một chiếc xe màu đen thông thường, thân xe bóng, sạch sẽ. Dường như người phía trước đã nhìn thấy cô, chiếc xe màu đen tăng tốc đuổi theo cô, kính xe được hạ xuống, người ngồi trong xe, mặc áo đơn giản, mỉm cười nhìn cô.
Nhị Nha mở kính xe, hỏi “Tại sao anh mới về giờ?” Người đó cười tươi, trông có vẻ quen thuộc với cô. “Đơn vị tập trung, cùng lãnh đạo đón tết. Còn em, sao mặc sặc sỡ thế?” Nhị Nha cười khúc khích, hiểu ý anh đó chỉ về chiếc xe của mình. “Năm nay tôi tròn 24 tuổi, muốn xe màu đỏ hồng cho may mắn.” Có vẻ như năm nay cô ấy đang cầm tinh con hổ, năm tuổi của cô. Đèn xanh bật.
Người ngồi trong xe vuốt cằm nhìn cô “Em đi trước, tôi theo sau.” Nhị Nha gật đầu, chạy trước, chiếc xe phía sau theo kịp. Hai người, một trước một sau, họ chạy về phía cuối đường, tới một tòa nhà màu xám.