Tình Trong Như Đã Ngày 19 tháng Sáu năm Đại Tuyên ba mươi chín là đại hôn của con gái rượu họ Tô và Thái tử, toàn thể thành Trường An ca múa tưng bừng, tiếng chúc mừng vang lên bốn phía. Ngày 7 tháng Chín năm Đại Tuyên bốn mươi lăm, tiên hoàng băng hà, truyền ngôi cho Thái tử Tần Úc. Sau khi Tần Úc đăng cơ, Thái tử phi Tô Huỳnh cũng được phong làm Hoàng hậu. Hiện nay Tô Huỳnh đã gả cho Tần Úc được hơn một năm. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ nàng là Hoàng hậu ở trên cao, dưới một người trên vạn người, là chủ hậu cung, quản lý đám phi tần, thế nhưng chỉ có mình nàng biết những thứ này đều là giả. Tần Úc không yêu nàng, y cưới nàng cũng chỉ vì quyền thế của dòng họ Tô nhà nàng mà thôi. Y muốn đăng cơ thì nhất định phải tìm chỗ dựa, mà dòng họ Tô chính là chỗ dựa lý tưởng nhất của y. Tô Huỳnh biết Tần Úc mười một năm, yêu y cũng mười một năm. Y chỉ thích áo bào màu đen, thích ăn bánh hoa quế do đầu bếp họ Tô nhất và y cũng thích Nhữ quý nhân khéo léo uyển chuyển như hoa mẫu đơn. Nhưng y. Chỉ không thích nàng. Cũng chẳng sao, đời người vốn vậy. Mọi người đều biết xưa nay Hoàng hậu và Nhữ quý nhân bằng mặt nhưng không bằng lòng, Nhữ quý nhân thường xuyên ức hiếp cung nữ của Hoàng hậu. Hoàng thượng sủng ái Nhữ quý nhân nên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Không muốn phải chứng kiến cung nữ của mình chịu oan ức, mà bản thân nàng lại là chủ nhân không được sủng ái, nào có khả năng bảo vệ cung nữ của mình đây? “Nương nương, Thất vương gia và tướng quân đã trở về, thế nhưng tướng quân…” Khi Lai công công bên người Hoàng thượng đến cung Phượng Tê, Tô Huỳnh đang tưới nước cho cây phong lan cha mình yêu quý nhất. Lần đầu tiên nàng biết cảm giác trời sập là như thế nào. “Nương nương, kính xin người nén bi thương.” Công công đồng cảm nhìn Tô Huỳnh. Cung nữ dìu nàng đi song lại bị nàng đẩy ra, nàng chạy thục mạng về phía cửa cung. Giày quá vướng, nàng bèn quẳng đi. Đến khi ra đến cửa cung, hai chân nàng đã rướm đầy máu. Bên ngoài cửa cung, các binh sĩ đều canh giữ bên quan tài gỗ ấy, Tần Hoán biết nàng đã đến, trong lòng không ngừng tự trách lại không giấu nổi. Tô Huỳnh bước từng bước một, gian nan lại gần bên quan tài gỗ. Chẳng biết nàng lấy sức từ đâu mà có thể mở được nắp quan tài gỗ cồng kềnh ấy ra, Tần Hoán muốn bước lên giúp đỡ nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra. Mọi người nhìn người con gái khiến người ta vừa đau lòng vừa đồng cảm dùng hết sức lực để mở nắp quan tài ra. Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy mặt Tô tướng quân, nước mắt vẫn luôn kìm nén bất chợt tuôn trào trên gương mặt, nàng quỳ xuống đất. Cha ơi, con gái chỉ còn người, tại sao người nỡ bỏ con lại một mình? Tô Huỳnh khóc cạn nước mặt, cõi lòng tan nát nhưng vẫn không nói một chữ nào. Đám cung nữ đứng đằng sau thấy chủ nhân mình khóc như vậy cũng không nén nổi, bật khóc nức nở. Tần Úc đứng trước cửa cung, nhìn người con gái váy đỏ vừa cười vừa khóc ấy, thấy nàng quỳ dập đầu ba cái trước quan tài, thấy nàng như mất hồn được cung nữ đỡ dậy. Ngày 2 tháng Mười một năm Đại Tuyên bốn mươi lăm, Tô tướng quân có công diệt địch, Hoàng đế hạ chỉ phong làm Đại tướng quân nhất phẩm, ngày kia chôn cất trong hoàng lăng. Tô Huỳnh mặc đồ tang đi sát theo quan tài, đường đến hoàng lăng đã xa lại càng xa nhưng nàng nhất quyết không đi theo đội ngũ. Không còn cha thân yêu, nàng còn gì nữa đây? Nàng một thân một mình giữ đạo hiếu ở trong hoàng lăng bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau khi ra ngoài nàng như biến thành người khác, không khóc không ầm ĩ nhưng lại không nói với ai quá nửa câu. Có người nói, Hoàng hậu không được sủng ái, lại chẳng còn phụ thân quyền thế, tất nhiên những ngày tháng sau này sẽ khó vượt qua. Tô Huỳnh chẳng thèm giải thích, có thể nàng biết những gì họ nói đều chính xác. Ngày nào Nhữ quý nhân cũng làm phiền nàng, ỷ được sủng ái nên hoàn toàn không coi nàng ra gì. Nàng vẫn cố gắng chịu đựng, cha không còn nên không muốn lại để người con trai mình yêu thương ghét mình. Nàng vẫn như ngày thường, hằng ngày làm bánh hoa quế rồi giao cho Tô ma ma của Ngự thiện phòng. Mà bánh hoa quế ấy sẽ được đưa đến Tần ÚcLàm việc trong Ngự thư phòng, Tô Huỳnh cảm thấy an ủi vì có thể giúp y được ít điều. Nhưng nàng không hay biết rằng một người luôn đứng ngoài cửa phòng và âm thầm yêu thương nàng. Sau khi thức dậy từ giấc ngủ, nàng ngạc nhiên khi thấy người đó chính là chồng nàng, Tần Úc. Dù có nhiều tin đồn về sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho Hoàng hậu, chiếc nhẫn trên trán nàng làm nàng nhớ đến vết thương từ lúc cha nàng tử vong.
Mặc dù có nhiều người không tán thành việc Tần Úc trở thành Hoàng đế, nhưng với quyền lực quân binh mà Tô Huỳnh giữ từ cha nàng, nếu Tần Úc có được quyền lực đó, không ai có thể phá vỡ ngai vàng của y. Nỗi lo sợ về sự phản bội tràn ngập trong Tô Huỳnh khi nàng mang thai. Họ Thẩm – một gia tộc quyền quý, có thể bảo vệ vị trí của Tần Úc. Nhưng liệu Tần Úc có thể bảo vệ cả hai phụ nữ này?
Đến ngày sinh nhật lần thứ 18 của mình, Tô Huỳnh chọn bộ váy trắng thay vì đỏ, chấp nhận lời chúc phúc từ mọi người trong buổi tiệc. Tuy nhiên, vui vẻ của buổi tiệc bị hủy bởi sự thất vọng và niềm hy vọng bị phá vỡ của nàng. Cuối cùng, một bi kịch đã xảy ra, và mọi người trong cung phải đối mặt với hậu quả.Hoàn thành mệnh lệnh của người cha, nô tì đành chọn cái chết để được tha thứ.” Cô gái cúi đầu thêm một cái, sau đó đâm mạnh vào cây cột để tự tử. Chọn cái chết để xin thứ tha. Liệu cô ấy sợ bị phát hiện điều gì không ạ? Mọi người cùng nhìn về phía Tô Huỳnh, có sự đồng cảm, có sự khinh bỉ, nhưng cô gái lại quay mặt lạnh lùng. Bây giờ, điều cô ấy quan tâm là ý kiến của Tần Úc. “Tô Huỳnh, có phải là em không?” Tần Úc đứng nhìn cô, lần đầu tiên anh nhìn cô với ánh mắt thất vọng. Tô Huỳnh cười cay đắng. “Tần Úc, em đã nghĩ rằng anh yêu em, đã nghĩ rằng anh tin em. Nhưng em đã sai, anh không tin em.” Mọi người đều hy vọng cô gái trong chiếc váy trắng sẽ nói gì đó, nhưng bỗng nhiên cô ấy bật cười. “Vua, anh tin em đúng không? Nếu tin thì em sẽ không làm, còn nếu không tin thì liệu em còn cần phải quan tâm đến ý kiến của anh không?” Không cần phải quan tâm ư? Cô ấy đặt câu hỏi ngược lại anh, ánh mắt trong trẻo khiến anh không giữ được trái tim của mình. Nhận ra sự do dự của Tần Úc, Nhữ quý nhân ôm cô vào lòng, khóc lóc van xin anh tha thứ. Dẫu sao, cô ấy vẫn là người của anh, anh nhắm mắt lại. “Hoàng hậu lòng hẹp hòi, mưu hại vị vua, đưa Hoàng hậu về cung Phượng Tê. Không có sự cho phép của trẫm, không được bước ra nửa bước.” Thực sự giống như bị trục xuất vào hoàng cung phải không? Kết cục, cô ấy vẫn thua cuộc. Bị tấn công với nhiều điểm yếu như vậy mà Tần Úc vẫn chọn tin tưởng Nhữ quý nhân. Không sao. Cầm binh phù trong tay áo, cô ấy càng phải cẩn thận hơn. “Binh phù này đã theo cha của em hơn hai mươi năm, xin mạn phép vua hãy giữ cẩn thận.” Kết thúc lời nói, cô ấy rời khỏi cung điện. Tần Úc, nếu anh biết sự thật, liệu anh có hối hận không? Trở về hoàng cung, tất cả cung đình đã bị xua đuổi, chỉ còn mình cô ấy và hai người cung nữ thân cận. Đây chính là phần thưởng của một phế hậu. Đứa bé trong bụng đã được hơn ba tháng tuổi, cô ấy cho rằng đây chính là điều vui vẻ nhất. Cô ấy có thể nuôi thai bình an không? Cô ấy coi hai cung nữ như chị em ruột thịt, chẳng ngờ rằng họ lại có thể phản bội cô như vậy. Tin tức cô mang thai đã bị một cung nữ tiết lộ cho Nhữ quý nhân. Cô ấy tức giận, đập vỡ lọ hương trong phòng. Đêm đó, Tô Huỳnh đau đớn vì co bụng, quần ướt máu. Kết quả thì chỉ một. Đứa con chưa đủ bốn tháng của cô đã ra đi. Đứa con mà cô coi như báu vật, đứa con duy nhất, không còn nữa. Có thể cam tâm sao? Không thể cam tâm! Nỗi đau mất con gần như cướp đi sinh mạng của cô, chỉ còn thân xác tan tác này, cô còn sống để làm gì nữa chứ?Đuổi cô bé Tiểu Ngọc đi từ trong tim, bây giờ chỉ còn mình cô ở lại trong cung điện rộng lớn này. Sau bao nỗi đau, lại thêm nỗi đau mất con, dù mạnh mẽ thế nào cũng không thể kiềm nén tiếng khóc, cô khóc thảm thiết. Tiếng khóc vang lên tai Tần Úc khiến anh đau đớn không thể tả. Anh rất muốn ôm cô vào lòng nhưng không thể. Hôm nay, Thẩm Nhữ dẫn anh đến đây như một cách kiểm tra cảm xúc của anh. Anh tự khinh bỉ chính mình, mình là Hoàng đế nhưng không bảo vệ được người con gái của mình, để cô phải đau khổ khóc lóc trong cung cấm lạnh lùng. Anh không ngờ rằng Tô Huỳnh đang mang trong mình máu của anh, cũng chẳng ngờ rằng sự kiên nhẫn của mình đã làm mất đi đứa con của cả hai.
Mời mọi người đọc cuốn sách” Tình Trong Như Đã” của tác giả Lưới Hạt Cát Mịn.