Cuốn sách “Tớ Thích Cậu Hơn Cả Harvard” của nữ hoàng ngôn tình Việt Nam Lan Rùa, là một tác phẩm đầy cảm xúc, mô tả về quãng thời gian thanh xuân đẹp đẽ của nhân vật chính Thu và mối tình đầu ngọt ngào của cô. Dưới ngòi bút ngây ngô, dễ thương của nữ chính Thu, câu chuyện trở nên đầy ngộ nghĩnh và hấp dẫn. Với giọng văn hài hước, cảm động, và đôi khi đầy buồn bã, Lan Rùa đã thu hút độc giả và tạo ra những trải nghiệm đặc biệt.
Tác giả đã sắp xếp những tình tiết trong truyện một cách hợp lý và gây bất ngờ cho độc giả. Những khổ đau và trắc trở trong tình yêu của Khôi và Thu được mô tả một cách sâu sắc và cảm động, khiến độc giả cảm thấy đồng cảm và tiếc nuối cho họ. Cuốn sách đã truyền đạt được nhiều cảm xúc và kỉ niệm của tuổi trẻ, khiến người đọc nhớ mãi không quên những khoảnh khắc ngọt ngào và đầy ý nghĩa của thanh xuân.
Với giọng văn độc đáo của Lan Rùa, cuốn sách thích hợp và lôi cuốn đối với các độc giả trẻ tuổi, đặc biệt là thế hệ 9x, 10x. “Tớ Thích Cậu Hơn Cả Harvard” không chỉ là một câu chuyện tình yêu mà còn là một hành trình tìm kiếm về bản thân và ý nghĩa của thanh xuân. Đối với những ai đang tìm kiếm một tác phẩm thú vị và cảm động về tuổi trẻ và tình yêu, đây là một cuốn sách đáng để đọc và trải nghiệm.
Mời các bạn đón đọc cuốn sách Tớ thích cậu hơn cả Harvard của tác giả Lan Rùa
► Đừng bỏ qua sách này nhé:
Chap 1: Tây Thu đậu phụ
THÔNG BÁO XUẤT BẢN: Phiên bản sách giấy của truyện đã được phát hành tháng 02 năm 2019 với tên mới “Tớ thích cậu hơn cả Harvard”.
Đây là một bộ truyện TEEN đích thực, chỉ thích hợp với teen, truyện học đường.
…
Chào các cậu!
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 14 của tớ. Ba mẹ tặng cho tớ một quyển sổ xinh xắn lắm, dùng để viết nhật kí. Cả đời tớ chưa bao giờ được dùng một quyển sổ đẹp đến vậy, nghe nói trị giá của quyển sổ này tương đương với hai mươi tư bìa đậu.
Đây là lần đầu tiên tớ viết nhật ký.
Xem nào, nên giới thiệu họ tên trước nhỉ, tớ tên Thu, nhưng vì nhà tớ bán đậu phụ ở cuối chợ nên bạn bè bà con cô bác thường gọi là Tây Thu, so sánh với Tây Thi ấy mà.
Khổ nỗi Tây Thi đẹp nghiêng nước nghiêng thành, còn Tây Thu tớ đây, đi đến đâu cũng được nghe người ta khen, con này xấu quá, xấu lạ.
-“Thu, đi giao hàng con.”
Ba tớ gọi rồi, tạm bỏ bút.
Thực ra thì tớ cũng không nghĩ mình xấu tới mức đấy đâu, có chăng chỉ là da đen nhẻm thôi. Biện minh chút xíu nha, da tớ thuở bé trắng lắm đấy, mà tội đi ship tào phớ nhiều nên bị cháy nắng.
Ngày xưa nhà tớ chỉ bán hàng ở cuối chợ thôi, nhưng từ ngày tớ lên lớp 7, một lần tình cờ chơi facebook thấy hay hay, liều mình lập page Tây Thu Đậu Phụ, xong chuyển cả qua bán online nữa.
Lúc nào tớ rảnh đều phụ ba đi giao hàng, toàn đi bằng xe đạp thôi, đến hơi bị chậm ý, nhưng khách họ hay thương trẻ con lém, không mắng mỏ gì cả. Mẹ tớ về sau làm thêm cả mấy món ăn vặt như nem chua, cóc dầm, xoài dầm, ốc xào…bán chạy không kém gì tào phớ cả, tuy nhiên nghề chính vẫn là làm đậu.
Nhưng có đắt hàng đến đâu thì nhà tớ vẫn nghèo rớt mồng tơi, mẹ tớ bị bệnh tim, bao nhiêu tiền kiếm được mà chỉ một lần mẹ đổ bệnh thôi là đi sạch, thậm chí nhiều lúc ba phải chạy vạy vay nợ khắp nơi. Vay nhiều quá không trả được, giờ họ hàng thân quen thấy ba là cạch mặt.
Sáu tháng nay mẹ tớ ổn định bình thường nên cuộc sống đỡ đỡ đi một chút. Ước mơ của tớ là có thật nhiều tiền, để khi nào mẹ bệnh được nằm phòng VIP có điều hoà, năm ngoái mùa hè 40 độ C mà mẹ tớ phải nằm chung phòng với mười người khác và chỉ có một cái quạt trần. Ba tớ lúc đi mang cơm cho mẹ về trốn trong phòng khóc tu tu làm tớ càng thêm não nề.
À quên, cái răng cửa của tớ còn bị sứt một ít nữa, mà nhà nghèo quá với cả cũng chẳng quan trọng nên không thay.
Từ nãy tới giờ tớ giao được cho hai nơi rồi, một cho bà lão ở đầu phố là khách quen, bà ấy chẳng có con cái gì đâu, sống bằng nghề bán rau nên ba tớ dặn chỉ lấy nửa giá thôi. Nơi thứ hai là một ông bác giàu lắm, đặt xoài dầm cho vợ chửa, bác ấy tip cho hẳn ba mươi ngàn, tính tổng lại vẫn lãi.
Chuyến thứ ba này hơi nhiều, ba mươi túi tào phớ, mười túi xoài dầm, mười túi cóc, năm túi củ đậu, hai chục cái nem chua rán, giao cho một nhóm anh chị đi cổ vũ bóng đá ngoài sân vận động.
Ba dặn phải chia hai chuyến mà tớ lại bướng không nghe. Cứ nghĩ ba nhiều chuyện, ai ngờ đi ra đường chính có cái ô tô tuýt còi một hồi kinh khủng khiếp, tớ bị giật mình, đồ ăn rơi tung toé ra ngoài đường.
Giờ mới thấm câu, cá không ăn muối cá ươn.
Chỗ này phải hơn ba trăm ngàn chứ ít à, đau lòng gần chết. Đường xá người ta còn đi lại nên tớ cố nhặt nhanh bỏ những cái bị bẩn vào thùng rác, còn cái nào nguyên trong túi bóng thì mang về ăn dần thôi, cũng chẳng dám giao cho khách đồ như vậy.
-“Con có sao không?”
Có cái cô gì trông cũng trẻ trẻ, cô ấy vừa nhặt giúp vừa hỏi tớ.
-“Không sao cô ạ.”
-“Thật không? Con bị ngã đau chỗ nào à?”
Cô ấy lau nước mắt cho tớ, hỏi dịu dàng. Người cô ấy thơm quá, quần áo cũng sịn sịn nên tớ hơi ngại, theo bản năng dịch xa một chút, vừa dựng xe vừa giải thích.
-“Con chẳng đau chỗ nào cả, con xót tiền nên khóc cô ạ.”
Cô cười hiền, bảo tớ ra cô nhờ chút. Tớ đi theo cô ấy về phía một cái xe rất sang trọng.
-“Con tên gì, bao nhiêu tuổi?”
-“Con là Thu, năm nay 14 tuổi ạ.”
-“Vậy thì bằng tuổi cún nhà cô.”
Nhà cô có con chó già vậy hả? Ờ cũng chẳng có gì lạ đâu, nghe bảo con chó già nhất thế giới còn hơn 26 tuổi cơ mà.
-“Cún ơi bạn Thu bằng tuổi con này, chào bạn đi con.”
Lúc tớ nghe cô ấy nói, rồi nhìn vào xe, mới vỡ lẽ, cún là Cún chứ không phải chó, bạn Cún là con trai cái cô đây. Bạn ấy mặt mũi sáng sủa đẹp trai, mà hơi gầy, bé như tớ thôi, ngồi nên tớ cũng không biết cao hơn hay thấp hơn.
Nhưng bạn không giống bạn của tớ, khi tớ bảo chào cậu bạn ấy chỉ hơi đỏ mặt sau đó nhanh chóng quay đi, cảm thấy cứ không bình thường kiểu gì ý.
Đang lơ ngơ thì mẹ bạn ấy rút ví ra hai tờ năm trăm ngàn, bảo là đền cho tớ vì cô ấy là người tuýt còi xe. Tớ thì tất nhiên chẳng phải người cao thượng gì rồi, nghèo lấy đâu ra mà sĩ diện, nhưng cũng chưa tới mức vô liêm sỉ nên lí nhí bảo cô ấy.
-“Cho con xin ba trăm là được rồi ạ.”
Cô khen tớ ngoan rồi vẫn đút tiền vào túi áo tớ, sau đó bảo bận đưa bạn đi xem phim nên có duyên thì hẹn gặp lại khi khác.
Tớ cũng vẫy tay chào cô. Một triệu lận, hiếm khi được cầm nhiều tiền như thế. Hôm đó mang tiền về cả nhà quyết định mua cá trắm ăn đổi bữa. Ôi chao cái thịt cá nấu dấm bỗng nó thơm ơi là thơm, ngon ơi là ngon. Túm lại, trên cả tuyệt vời!!!
—
Chap 2: Viet Duc International High School
Ngày chủ nhật đầu tiên của tháng ba, bác bán thịt ở đầu chợ sang nhà tớ hỏi chuyện, bác ấy bảo tớ đã chọn trường cấp ba nào chưa, bảo ba mẹ tớ nộp thêm hồ sơ vào trường quốc tế Việt Đức xem sao.
-“Hả bác hôm nay bị ốm à, trường đó học phí trên trời, toàn đứa giàu, con nhà em xin vào làm quét rác sợ cũng không đủ tiêu chuẩn ý chứ.”
-“Dào ôi cô chú chẳng biết gì sất, hôm nay tôi vừa đọc báo thấy bảo trường đó thi tuyển chọn vào đầu tháng sáu, đứa nào đạt điểm tổng cao nhất sẽ trúng học bổng toàn phần ba năm, tới đồng phục và cơm nước buổi trưa cũng được lo luôn…”
Mẹ tớ hơi mừng, mà xong lại cau mày.
-“Nhưng bọn nó học giỏi siêu sao lắm bác ạ.”
-“Con Thu nhà cô cũng học giỏi nhất lớp mà, cứ thử đi, mất gì đâu, đã học trường quốc tế thì cơ hội đi du học là rất lớn, biết đâu sau này cô chú lại được đổi đời…”
Ba mẹ tớ thấy vậy liền xua tay, không dám mơ. Nhưng xong vẫn cho tớ ba trăm ngàn làm hồ sơ dự tuyển.
Tớ bảo toàn các bạn trâu bò thôi, con sợ không đấu nổi, xem ra ba mẹ sắp mất oan một trăm năm mươi thanh đậu phụ rồi.
Đấy là nói ngoài miệng, cho hai người tớ yêu nhất đỡ phải hi vọng.
Chứ thực lòng tớ nghĩ gì các cậu biết không?
TỚ. NHẤT. ĐỊNH. GIÀNH. HỌC. BỔNG.
Tớ không biết nữa, chỉ là tưởng tượng tiền học ba năm liền, rất là lớn. Thử hỏi ba năm tới, nếu ba mẹ chỉ phải nuôi tớ ăn, có phải sẽ nhẹ gánh đi rất nhiều không?
Rồi nếu học tốt được đi du học, mai sau sẽ kiếm được rất nhiều tiền còn gì?
Tiền, tiền, tiền.
Buổi tối đầu óc tớ toàn tiền thôi, động lực mạnh mẽ kinh khủng khiếp. Ngay lập tức lên mạng tìm đề các năm trước về làm thử.
Khổ nhà không có máy tính, có mỗi con điện thoại ghẻ anh họ không sài nữa vứt cho, nhiều lúc toét cả mắt.
Mà chẳng làm sao sất. Có mà dùng là tốt lắm rồi.
Từ hôm ấy, ngày nào cũng ôn tập mải miết tới ba giờ sáng mới dám đi ngủ, chỉ sợ nếu không cố gắng, cả đời sẽ hối hận.
Mọi người quen tớ, toàn chê tớ già trước tuổi cả, nói chung tớ cũng không quan trọng chuyện đó, giờ tớ già, xấu vậy thôi, khi nào tớ có tiền tớ sẽ đẹp và trẻ ra, nhất định thế.
…
Vòng đầu tiên là một bài trắc nghiệm tổng hợp tất cả các môn, vòng thứ hai là thi viết luận, vòng thứ ba thi Toán 180 phút, điểm tối đa 20 một vòng. Ba vòng này là quyết định tuyển trò vào học.
Hôm vừa rồi tớ cũng đạp xe ra trường chụp lại kết quả rồi về cộng của tất cả các bạn. Hiện tại tổng điểm của tớ đang là 52 ba vòng, tiếc là chỉ đứng thứ hai, kém bạn thứ nhất, năm điểm lận.
Tất nhiên tớ đỗ trường này rồi, nhưng đỗ hay không có nghĩa lý gì đâu? Quan trọng là có học bổng thì mới được học.
Tớ là một trong mười người cầm tấm vé vào vòng thi tiếng anh cuối, vẫn có khả năng bứt phá, nhưng thực sự là hơi nản, bởi vì giám khảo sẽ đặt một câu hỏi bất kì, thí sinh trả lời trong vòng năm phút, mà ở trường tớ các cô toàn dạy ngữ pháp thôi, tớ nói không tốt lắm đâu.
Nhưng vẫn cố gắng hết sức.
Tới ngày thi, bên ngoài sân toàn xe hơi hạng sang thôi, hội trường cũng đông kín, các bạn đi với phụ huynh. Tớ thì không dám hé răng gì với người nhà cả, mất công ba mẹ bỏ một buổi bán hàng, với lại tớ sợ thi dở làm xấu mặt hai người.
Thí sinh ngồi hàng ghế đầu tiên, tớ đưa mắt tìm cái bạn được điểm cao nhất. Không ngờ luôn đó, lại chính là bạn Cún. Trí nhớ của tớ tốt mà, chắc không thể nhầm được.
Ngồi cạnh bạn là cô tóc vàng hoe, hình như là giáo viên của bạn ấy thì phải, thấy cô ấy mặc áo có logo của trung tâm tiếng anh nổi tiếng lắm. Thôi tớ thầm nghĩ kiểu này mình tiêu luôn rồi.
Tớ thi thứ chín, bạn ấy thi thứ mười.
Chẳng cần tới lượt bạn ấy thì ngồi nghe tám bạn kia hùng biện tớ đã thấy choáng váng rồi, buồn thúi ruột.
Tới lượt, câu hỏi của tớ là lý do lớn nhất khiến em dự thi vào trường này? Tớ lúc đó uể oải chán nản lắm rồi, biết là mình không có suất nên chẳng hề khen trường đẹp, nổi tiếng, bề dày thành tích này nọ, một phát đáp bừa luôn.
Đại loại dịch ra tiếng việt nghĩa là, nhà em nghèo quá nên muốn thi giành học bổng để ba mẹ đỡ phải mất tiền đóng học phí.
Nói xong đang định đi xuống thì một thầy trong ban giám khảo lại hỏi tiếp, đại ý là nếu không được học bổng thì có học ở ngôi trường này nữa không?
Không hiểu sao lúc ấy mắt mũi tớ cay xè, tiếc quá mà. Giây phút nhìn thấy dòng chữ “Viet Duc International High School” ngoài cổng trường, tim tớ đã đập mạnh tới nhường nào, tớ đã khát khao được học ở ngôi trường này biết bao.
-“My answer would be no. Thank you!”
Thầy ấy gật đầu, tớ lòng nặng trĩu đi xuống, chắc cũng về ship tào phớ luôn đây, ngồi nghe kết quả làm gì cho mất thời gian. Không ngờ nổi, vừa đi được một nửa đường, thấy mic thông báo thí sinh thứ mười vì sức khoẻ không tốt nên bỏ thi.
Trời ơi, mừng như bắt được vàng luôn.
Ba chân bốn cẳng chạy về chỗ ngồi, đợi các thầy cộng điểm. Khiếp chắc đó là hai mươi phút dài nhất trong cuộc đời tớ mất.
Mọi chuyện cứ như là mơ vậy, tớ thi nói kém nhưng điểm ba vòng kia cao kéo lại, tổng vừa hay hơn người về sau một điểm. Lúc đó còn được gọi lên sân khấu trao giải, đứng trên bậc cao nhất nữa chứ, ôi giời ơi sướng hết cả người.
Bế mạc, tớ thấy có người đứng sau cánh gà, lặng lẽ nhìn mình, thực sự vừa bủn rủn vừa choáng váng, cậu ấy trông vẫn khoẻ mạnh mà, chẳng giống bệnh tật gì cả.
Ai đó bắt gặp ánh mắt tớ thì toan bỏ đi, tớ liền tò mò đuổi theo, gọi với.
-“Này Cún, đứng lại đã…”
Cậu ấy càng đi nhanh hơn, khiến tớ vừa phải vác cái tấm biển khen thưởng to đùng vừa đuổi theo.
-“Là cậu nhường tớ à?”
—
Chap 3: Nhập học
-“Ê..”
-“Ê, cậu Cún ơi, cậu không nghe thấy tớ gọi à?”
Cậu ý chẳng trả lời tớ gì cả, tiến thẳng tới cái xe sang trọng đậu ngoài cổng trường. Xe đi vụt mất, tớ cũng không đuổi theo nữa.
Các cậu xem đường lên đỉnh Olympia bao giờ chưa? Cái tấm bảng khen thưởng của tớ nó to như cái tấm của người được giải cao nhất trong chương trình đó ý. Cồng ca cồng kềnh, không làm sao mà mang được về.
Nhưng cũng không muốn bỏ đi, cái này không đổi được ra tiền nhưng nó là danh dự nha, nhất định phải tha về cho hai người kia mát lòng mát dạ.
Loay hoay mãi, may mà có ông lão sửa xe đạp bên vỉa hè cắt cái săm xe hỏng làm thành sợi dây chun dài giúp tớ buộc chặt đằng sau xe.
-“Con cảm ơn ông, mai con đi giao hàng sẽ mang cho ông tào phớ miễn phí.”
-“Ừ, đi cẩn thận đấy!”
Tớ vui vẻ về nhà, bầu trời thật trong xanh, cao và đẹp lắm lắm.
Ôi trời các cậu không tưởng tượng được ba mẹ tớ hôm đó sướng đến mức nào đâu. Ba tớ cầm tấm bảng khen thưởng đi từ đầu chợ tới cuối chợ khoe miết, các bác xem này, con Tây Thu nhà em đấy, tên nó trên đây này.
Về đến nhà, ba tớ đóng đinh treo song song cùng cái biển tào phớ đậu phụ. Mẹ tớ thì gọi là nước mắt như suối, làm tớ rơm rớm theo.
Rồi buổi tối, bà con cô bác hàng xóm láng giềng đều sang chơi cả, người cho cái bút, người cho quyển vở, có anh sộp còn cho hai mươi nghìn cơ. Mọi người cứ vỗ vai liên tục, Tây Thu giỏi quá, Tây Thu sau này dạy con cô học nhé, rồi thì Tây Thu mà phát đạt đừng quên các bác.
…
Đỗ được trường cao, vui thì vui mà cũng hơi sợ, căn bản có năm môn học bằng tiếng anh, tớ sợ lạc hậu không theo kịp rồi bị các bạn chê cười, đâm ra vừa đi giao hàng vừa cắm tai nghe bài suốt ngày luôn.
Càng gần tới ngày nhập học, tớ càng hồi hộp ghê gớm. Tò mò trường mới, lớp mới, bạn bè mới.
Mấy hôm tập dượt đội hình đội ngũ cô chủ nhiệm cho bình bầu ban cán sự, tớ muốn làm chức gì đó lắm mà không được phiếu bầu nào cả.
Nhưng nói chung là được mở rộng tầm mắt. Lớp tớ có hẳn ba bạn nổi tiếng, trong đó có hai bạn nữ là hotgirl, chụp ảnh cho tạp chí suốt. Thiết nghĩ, thân thân mà dụ được hai bạn ý PR hộ cho quán đậu phụ nhà mình thì đắt hàng phải biết nhỉ?
Bạn còn lại là thần đồng, đọc báo thấy bảo bạn này ba tuổi đã biết dịch sách tiếng anh cho xuất bản rồi, hoành tá tràng lắm.
Tớ trước khi gặp mặt lại cứ nghĩ các bạn ấy kinh khủng kì lạ như nào cơ, hoá ra các bạn ấy cũng giống đa số bạn bè tớ trước kia thôi.
Ngoài việc dùng Iphone và tới trường bằng xe bốn bánh thì lúc nghỉ tập các bạn vẫn nói chuyện bằng tiếng việt, cũng thần tượng mấy anh ồ ba, thậm chí trong lớp còn chia bè kết phái.
Có hai phái chính, mỗi bên cùng bảo vệ một luận điểm, một phái cho rằng lớp trưởng hot hơn, phái còn lại cho rằng Cún hot hơn, mà quên chưa kể Cún học cùng lớp với tớ.
À bạn thần đồng kia thì không được lọt danh sách nhé, bạn ấy béo quá mà.
Tớ bỏ phiếu cho Hưng, cậu ấy nhảy đẹp và rất nhiệt tình hoà đồng, đối lập với Cún, tớ chưa bao giờ thấy Cún nói chuyện với ai cả. Khổ nỗi các bạn nữ bây giờ có vẻ thích mẫu nam “nạnh nùng” hay sao mà bên của Cún đông gấp đôi bên tớ.
Lớp trưởng tóc nhuộm đỏ quạch, nghịch lắm, cậu ấy đi tới đâu là không khí sôi động tới đấy. Có lần Hưng đi qua tớ còn trêu vui sao đầu Thu trồng nhiều rễ tre thế? Tóc tớ bị cháy nắng mà, thấy mọi người cười cười tớ đùa lại.
-“Đầu Hưng trông cũng giống hệt bát tiết canh ý!”
Cả lớp tớ ôm bụng nghiêng ngả, có mỗi bạn lớp trưởng là bực mình đi lên hàng đầu, tớ chẳng hiểu sao cậu ấy lại tức nữa? Chỉ biết sáng hôm sau đã thấy cậu ấy đổi màu tóc sang xanh lá cây.
Sau buổi khai giảng là lên xếp chỗ ngồi và nghe cô nhắc nhở, mỗi bàn hai người mà tớ chẳng có ai ngồi cùng cả, không phải vì các bạn ghét tớ chứ? Không phải đâu nhỉ, chắc là do mọi người kết bạn hết với nhau rồi, tớ chưa kịp quen thôi.
Còn hai bàn cuối cùng, một bàn Cún ngồi và một bàn trống.
-“Cún ơi tớ ngồi cạnh Cún được không?”
-“Cún ơi!”
Gọi mà mặt Cún trông ghê lắm, còn lườm lườm nữa, tớ hơi sợ nên đành ngồi một mình một bàn. Lúc về cả lớp rủ nhau đi ăn, tất cả đều đi trừ bạn ấy.
Vào tới quán rồi, xem cái menu mà tớ suýt nữa truỵ tim, đắt cắt cổ vậy trời? Cố gắng lắm mới làm ra vẻ bình thường được, sau đó kiếm cớ nhà có việc bận để lủi về.
Sáng hôm sau, Hưng thông báo hôm qua đi ăn mỗi người hết hai trăm tám, thôi đóng quỹ lớp một triệu luôn để liên hoan dần.
What? Một triệu?
Có nhầm không thế? Vậy mà nhìn kìa, các cậu ấy lần lượt rút ví đưa luôn, cứ như chỉ là mười ngàn thôi ấy! Tớ vinh dự được học với toàn con đại gia chăng?
Tới lượt Cún, ôi thầm cầu nguyện.
Không thể tin nổi, cậu ấy dù không đi ăn mà vẫn nộp tiền, chẳng thèm thắc mắc. Rốt cuộc cũng đến mình, hết cách rồi, đành đứng lên hít một hơi thật sâu, lí nhí.
-“Tớ…có thể nào… tớ…không nộp quỹ lớp được không? Tớ sẽ không đi ăn buổi nào cả.”
Vừa dứt lời, cả lớp quay lại nhìn, cứ như kiểu tớ là sinh vật ngoài hành tinh vậy? Chưa bao giờ tớ thấy lạc lõng đến thế!!!
—-
Chap 4: Cho Cún vào danh sách đen
Các bạn ở lớp tớ nói chung cũng không quan tâm nhiều lắm, lớp trưởng không ép nộp tiền, chỉ có điều, từ hôm đó, tớ bị cho ra rìa.
Không ai thèm chơi hay nói chuyện với tớ cả ý.
Mà thực sự tớ cũng chỉ hơi buồn xíu thôi, căn bản là nếu có chơi cũng không hợp, các bạn nam thì chơi trò các bạn nam rồi nhé, các bạn nữ trong lớp thì suốt ngày bàn về son phấn, đồ hiệu hay những thứ hàng hiếm, rồi các thần tượng hay các bộ phim trên mạng.
Thôi cũng không sao, nghỉ giữa giờ cố làm bài tập rồi về sẽ có thời gian đi ship hàng, sẽ có nhiều tiền hơn nhé. Với lại cuối học kì trường tớ phát học bổng cho top 5 của lớp đó, mỗi người được một triệu, riêng phần thưởng cho người cao nhất lớp là hai triệu, cao nhất khối là năm triệu.
Tớ không dám mơ là được năm triệu, nhưng ít nhất vẫn mong lấy được một triệu.
Trong lớp không phải mình tớ bị tẩy chay, mà còn Cún nữa. Khác là cậu ấy chủ động tẩy chay cả lớp.
Có lần Cún tới muộn, thấy mấy bạn nữ bàn trên buôn dưa. Hoá ra Cún bị bệnh chứ không phải cố ý. Bệnh tự kỉ, ngại tiếp xúc với mọi người xung quanh.
Không phải Cún không có khả năng nói, mà là chỉ nói trong trường hợp bắt buộc, ví dụ thầy cô gọi lên kiểm tra bài, còn lại cậu ấy rất lười mở miệng. Nói thật lúc đầu nghe vậy tớ còn tưởng chuyện đùa, đời tớ mới nghe bệnh đau đầu sổ mũi, ung thư…chứ chưa bao giờ nghe có bệnh sợ giao tiếp.
Nhưng lâu dần tiếp xúc, thì ra có bệnh đó thật. Cậu ấy cứ lủi thủi trong thế giới riêng của mình vậy, trông tội tội lắm.
Thỉnh thoảng đi học về, ba mẹ hay hỏi trường lớp, tớ toàn nói dối thôi, là các bạn thích con lắm. Hai người hỏi Thu quý bạn nào nhất, tớ liền trả lời là Cún, dù sao tớ và Cún ngồi đối diện nhau nên tớ cũng biết về bạn ấy nhiều nhất.
Cún dùng balô màu đen, đồ dùng học tập toàn đồ xịn lắm, tớ chưa bao giờ trông thấy những thứ đó ở các cửa hàng văn phòng phẩm thông thường cả. Cún luôn mang theo một bộ màu nước và bút chì, lúc ra chơi cậu ấy thường ngồi một góc vẽ vời.
-“Cậu vẽ đẹp quá!”
Đã có lần tớ mạnh dạn bắt chuyện nhưng đáp lại là cái thái độ lạnh như tiền của cậu ấy, còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nữa.
…
Chủ nhật cuối cùng của tháng chín là buổi họp phụ huynh. Năm nào ba tớ cũng sợ ngày này nhất, vì nhiều khoản đóng góp quá, có năm nay thì ba đi và về đều rất vui vẻ.
Có thể trong lúc nói chuyện với người khác, ba kể nhà tớ bán hàng hay sao ý, cho nên sáng hôm sau tới lớp thấy nhiều bạn đưa tớ tiền nói muốn đặt tào phớ, xoài dầm, sữa đậu…Thế là từ hôm đó tớ vừa đi học, vừa ship đồ luôn cho các bạn.
Ba mẹ bảo đừng làm vậy, nếu các bạn muốn ăn thì hôm nào mang tặng thôi, chứ bạn bè buôn bán gì, với lại nhìn tớ ngày nào cũng lỉnh kỉnh một đống các thứ, ba mẹ thương.
Nhưng tớ quyết định không nghe lời, các bạn có tiền mà, các bạn mua tớ bán, tớ có ăn xin ăn quỵt của ai đâu. Cũng nhờ việc này mà các bạn ít xa lánh tớ đi.
Sáng thứ năm vì nhà làm tào phớ muộn quá nên tớ cuống cuồng gói đồ, thế nào mà quên cả mang hộp bút. Tới lúc vào giờ mượn các bạn kia không ai cho, bất đắc dĩ đành quay sang bàn bên cạnh lí nhí.
-“Cún ơi tớ mượn bút.”
-“Cún ơi.”
-“Cún ơi Cún…”
Tớ gọi mấy lần, bởi vì Cún chưa từ chối nên vẫn tiếp tục kiên trì năn nỉ. Một hồi thì thấy cậu ấy quay sang, hơi nhíu mày. Tớ thốt thêm câu Cún ơi, mặt ai đó càng cau có.
Rốt cuộc phát hiện ra, hình như cậu ấy không thích bị gọi là Cún. Tớ đây lập tức đổi giọng ngọt xớt.
-“Khôi đẹp trai ơi cho Thu mượn bút nhá.”
Có người mặt đỏ bừng à, quay đi nhanh lắm, nhưng may mà cậu ấy còn có lòng từ bi, ném cả cái hộp bút sang bàn tớ. Khôi nhiều bút đẹp và hình thù ngộ nghĩnh thật, tớ cũng muốn có một cái như này nha.
Tan học, tớ đóng nắp rồi kéo khoá cẩn thận trả lại bạn, đang định đi về thì thấy ngón trỏ của cậu ấy gõ gõ vào vai tớ. Kể ra thì hơi xấu hổ nhưng bằng tuổi mà cậu ấy cao hơn tớ một cái đầu.
Tớ quay lại, có vẻ bạn ấy định nói gì ý, nhưng rồi lại thôi.
Khôi cứ chần chừ như vậy một lúc lâu, sau cùng lấy bút ra viết viết đưa tớ. Nội dung của mảnh giấy đó đơn giản chỉ có vài chữ.
“Đừng bán hàng ở lớp nữa, không hay.”
Có gì mà không hay?
Nói thật tự ái rồi nha, tớ làm phiền gì tới cậu ấy chứ? Không mua thì thôi việc gì phải phá đám như vậy?
Hay là có người GATO?
Tớ chạy lên trước chặn Khôi lại, liền mạch nói một hồi.
-“Cậu xấu tính thật, cậu ghen ăn tức ở với tớ chứ gì, là do giờ tớ không bị tẩy chay nữa, các bạn thích chơi với tớ nên cậu bực phải không? Đồ ích kỉ!”
Khôi chẳng thèm phân bua, cậu ấy đẩy tớ sang một bên, cứ thế đi về.
Chính từ giây phút đó, tớ bổ sung Cún Khôi vào danh sách đen, danh sách những người Tây Thu ghét, mấy tuần liền cạch mặt không thèm nhìn cậu ấy luôn.
Cho đến hôm vừa học xong tiết Sinh, thầy giáo nói thu vở bài tập chấm. Hưng bảo cần một người mang xuống văn phòng cho thầy với bạn ấy, không ai chịu nên tớ xung phong đi cùng.
Xong rồi chạy lên lớp, lúc tới cửa tình cờ nghe được vài chuyện rất là hay.
-“Bạn nhìn cái mặt con Thu không, lúc nó nhận được năm ngàn ý, chỉ năm ngàn thôi mà mắt sáng hơn sao.”
-“Có, có nhìn thấy chứ, như vớ được vàng ý.”
-“Tào phớ gì mà có năm ngàn, mình chẳng dám động luôn, sợ lắm…”
-“Thì có ai ăn đâu, chẳng qua là nhìn cái mặt nó rất thú vị, mỗi lần tới lớp thấy nó tay xách nách mang cũng rất buồn cười…”
-“Ôi các nàng đã nghe chưa, biệt danh của nhỏ đó là Tây Thu đấy, đen đen bẩn bẩn…”
…
Tớ không nhớ lúc đó cảm xúc của mình là như nào nữa. Chỉ là, bước chân vào lớp có chậm hơn, mọi người thấy tớ liền đổi chủ đề bàn tán. Còn tớ thì đi thẳng xuống thùng rác cuối lớp.
Quả thật, đồ ăn tớ mang, các cậu ấy vứt hết trong đây, một miếng cũng chẳng thèm động. Tớ đứng yên nhìn đống đồ ăn ấy, bần thần hồi lâu, mắt mũi tự dưng cay xè hết à.
—-
Chap 5: Tây Thu lớn rồi
Nghĩ đi nghĩ lại thì có thể làm gì được cơ chứ?
Là khách hàng, mua rồi thì đồ là của các cậu ấy, muốn làm gì chả được. Chẳng phải tớ vẫn có tiền đầy đủ mà, từ đó tới nay kiếm được nhiều tiền là đằng khác, cớ sao thấy buồn vậy nhỉ?
Nói là thùng rác chứ toàn vứt giấy tờ thôi, sạch mà, với lại các thứ cũng được bọc trong hộp và túi bóng cẩn thận rồi, không dính bẩn. Toàn là đồ ăn ba mẹ mình cất công làm, tớ thấy tiếc lắm, lượm lên một cốc tào phớ và một hộp cóc dầm đánh chén ngon lành.
Mọi người thỉnh thoảng quay xuống nhìn tớ, kiểu khinh bỉ lắm, có bạn còn suýt nôn.
Thực ra đó chưa phải là việc khiến các bạn sốc nhất, việc sốc hơn nữa là sau đó mấy phút cái cậu ngồi đối diện bàn tớ cũng lầm lũi ra lượm một cốc tào phớ khác, mang về bàn ngồi ăn.
Bạn đúng là người lịch sự, ăn cũng nhỏ nhẹ chứ không húp sùm sụp như tớ. Không hiểu sao khiến tớ thấy ấm lòng kinh khủng luôn ý.
Cún Khôi à, Tây Thu hiểu lầm rồi, Tây Thu sẽ gạch tên cậu khỏi danh sách đen.
-“Ăn thêm vani không? Thơm cực ý…”
Tớ cảm thấy hối hận lắm, liền quay sang nịnh nọt, bạn thì lười mở miệng nên tớ đành phải tự quyết định, tự giật cốc tào phớ của bạn ấy cho thêm vani, trộn trộn lên rồi lại đưa trả, Khôi tiếp tục vừa ăn vừa vẽ, không để ý tới thế sự cho lắm.
Lúc về, xuống tới nhà xe tớ mới nhớ ra cái thùng rác đầy đồ ăn vặt, liền chạy vội vàng lên định thu đồ về.
Gì thế này?
Có người đã nhặt hết các thứ cho vào túi bóng to rồi. Nhìn thấy tớ tự dưng mặt cậu ấy đỏ bừng.
-“Khôi thích ăn à? Lần sau Thu mang cho Khôi nhé!”
Cún mở ví rút ra hai trăm ngàn để xuống bàn rồi cứ thế vác đồ đi qua tớ ra về. Ý là sao? Muốn mua lại à?
-“Không cần đâu, cậu thích thì cứ cầm thôi, các bạn trong lớp trả rồi mà.”
-“…”
-“Ê, Khôi đợi tớ…”
-“Ê, cầm lại tiền của Khôi đi này…”
-“…”
-“À, Thu xin lỗi chuyện bảo Khôi GATO hôm nọ nha.”
-“Khôi ơi…”
…
Ghét thật đấy, tớ cứ đuổi theo cậu ấy như con hâm ý mà không kịp, Cún đi nhanh lắm. Từ hôm đó lớp tớ cũng không ai đặt đồ ăn nữa, tớ hàng ngày mang cái gì đi thì mang thêm một phần cho Cún, cậu ấy không chê đâu, ăn đều đều.
…
Thứ bảy sinh hoạt cuối tuần.
Cô chủ nhiệm lớp tớ cũng là giáo viên dạy Toán, hôm nay trả bài kiểm tra một tiết. Tớ được 8 điểm, nhưng vì nghe đọc điểm từ nãy tới giờ không thấy ai cao hơn cả cộng thêm ít người được 8 nên tớ cũng tạm hài lòng với mình, ai dè người cuối cùng trong danh sách khiến tớ buồn thối ruột thối gan.
-“Nguyễn Hoàng Trọng Khôi, 10.”
Cô hay thật đó, Cún tên vần K mà, sao không đọc luôn từ đầu, cứ thích chơi bất ngờ cơ. Đau lòng không chịu được, thế là lại xếp sau rồi. Mỗi môn cậu ấy cứ cao hơn 1, 2 điểm thế này nhưng tổng vào cao hơn bao nhiêu rồi ý, cứ đà này vắt chân lên cổ cũng chẳng đuổi kịp.
Chẳng những cả lớp quay xuống nhìn thán phục mà tớ đây cũng phải lấm lét liếc sang. Khôi ơi Khôi ăn cái gì mà giỏi dữ vậy? Cho Thu ăn với!
Trống trường điểm, đó, miên man ngẩn ngơ suýt thì quên việc lớn.
Chả là mấy hôm trước thấy bác bán chè đầu chợ bảo phường tổ chức cuộc thi vẽ tranh biếm hoạ, không kể già trẻ gái trai, ai nộp cũng được, kể cả không phải công dân của phường tớ cũng được hoan nghênh.
Tớ thì vẽ vời biết cái gì đâu, nhưng mà giải thưởng năm triệu nó cứ vương vấn mãi ý. Nghe thấy tiền là thông minh hẳn ra, tớ nghĩ kĩ rồi, Cún sẽ vẽ, tớ mang đi dự thi, vẫn để tên Cún thôi, nếu có giải thì chia sáu cho Cún, tớ hưởng bốn phần.
Cái quan trọng là Cún chưa nhận lời, cũng chưa từ chối, túm lại là chẳng nói gì cả, thế mới đểu chứ, làm tớ cứ phải nuôi hi vọng, xểnh ra lúc nào là bám cậu ấy lúc đó.
-“Đi mà Khôi đồng ý đi mà…”
-“Khôi chỉ cần vẽ có mấy phút, được giải nhất thì bằng nhà Thu bán 2500 thanh đậu phụ đó…”
-“…”
-“Hay chia bảy ba nhé, Khôi bảy Thu ba…”
-“…”
-“Năn nỉ đấy, năn nỉ Khôi đẹp trai…nha…giúp Thu nha…”
-“…”
Cậu ấy không hề đi nhanh như lần trước nên tớ gọi là mồm mép liến thoắng, có bao nhiêu công phu nịnh nọt lôi ra bằng hết. Hai đứa cứ thế từ lớp xuống sân trường thì nghe tiếng cười đùa đằng sau của mấy bạn nam cùng khối.
-“Eo, bọn mày nhìn kìa, thằng câm có con người yêu xấu hoắc.”
Uầy, tức thế chứ nị.
Xấu, ừ thì tớ xấu là đúng rồi, khỏi phải bàn cãi.
Nhưng gì chứ, dám bảo Cún câm hả? Bực cả mình, tớ quay lại làm cho ra nhẽ.
-“Ăn nói cẩn thận nhá, Khôi lớp tớ không bị câm, học giỏi hơn các cậu là cái chắc.”
-“Gớm, bênh nhau kìa, đúng là đẹp đôi, bọn đây cứ nói đấy, bạn tính làm gì?”
Một cậu nói, cả đống cười ồ lên.
-“Để tớ nghe thấy một lần nữa tớ thề sẽ mang đậu phụ thối ném vào mặt đằng ấy…”
Cái cậu cầm đầu đột nhiên sững người, tớ chưa kịp doạ thêm câu nữa thì đã bị lôi đi. Cún này, nhìn gầy mà khoẻ thật đấy!
-“Cậu lôi tớ gì chứ…Khôi, từ nay tớ sẽ bảo vệ cậu…”
-“Khôi không phải sợ, mình càng sợ thì họ càng bắt nạt mình thôi, Khôi hiểu ý Thu nói không?”
-“Ê…”
Khôi nhìn tớ rồi thở dài, sau đó tống tớ vào lán để xe đạp còn cậu ấy thì được lái xe chạy ra xách balô hộ, kính cẩn hỏi thăm.
Thế nào mà thứ hai tuần sau đó Cún đồng ý vẽ, cuối giờ hai đứa tớ ở lại.
-“Cậu cứ vẽ tớ là được rồi Khôi ạ, sau đó thêm hai cái sừng trên đầu nữa, bụng thì vẽ to như bụng trư bát giới ý, đảm bảo thành tranh biếm hoạ…”
Đời có ai xấu hơn tớ đâu, cho cái mặt tớ vào là hợp lý nhất rồi. Tớ thao thao bất tuyệt giảng giải rồi đứng trên bục làm mẫu cho cậu ấy, mắt trợn thật to, răng cắn vào môi dưới, cố làm bộ dạng tởm lợm.
Một tiếng rưỡi sau cậu ấy hoàn thành, tớ mừng rỡ chạy xuống. Nhìn tờ tranh mà ức cả người.
-“Hả, cậu vẽ con nào thế này? Tớ bảo vẽ tớ, vẽ tớ cơ mà…”
Khôi bực bực, định giật lại thì tớ đã kịp vo tròn cho vào túi áo, dưới sức ép lắm mồm nhiều miệng của tớ rốt cuộc cậu ấy cũng chịu vẽ lại, chưa đầy mười phút đã xong.
Biết là cậu ấy vẽ bừa rồi, nhưng cũng được, con thỏ đáng yêu mang gương mặt của Tây Thu, vì tham cắn củ cà rốt mà sứt cả răng, Khôi còn vẽ mảnh răng sứt rơi xuống nhìn buồn cười lắm, thôi thế cũng được, mang đi nộp vậy.
Tối hôm đó về nhà lúc giặt quần áo tớ nhớ tới tờ giấy vo tròn trong túi áo, mở ra xem lại thấy cái đứa trong tranh xinh dã man, Cún vẽ có hồn thật đấy.
Mà cái con này quen thế. Càng nhìn càng quen. Soi ngang soi dọc mới nhận ra, chính là Tây Thu đây mà.
Là tớ, đúng là mắt mũi gương mặt đều giống tớ, chỉ là không có răng sứt, da dẻ hồng hào, tóc dài thướt tha, còn hơi xoăn xoăn một ít dưới lọn.
Tớ mà cũng xinh thế này á?
Cứ nhìn bức vẽ ấy tim tớ lại đập thình thịch ý, cả đêm thao thức lắm, sau rồi sáng dậy cầm kéo cắt hết chỗ tóc chẻ ngọn đi, từ hôm đó quyết định nuôi tóc dài, lúc đi đưa hàng cũng không nghênh ngang như xưa nữa, lấy áo chống nắng của mẹ mặc, khẩu trang cũng bịt kín mít.
Ba mẹ tớ thấy vậy suốt ngày tủm tỉm trêu Tây Thu lớn rồi, biết làm điệu rồi. Nhiều lúc tớ ngại hết cả người ý, nhưng cứ nhìn lại bức tranh của Cún tớ lại thấy khao khát, khao khát một ngày được xinh đẹp giống như trong tranh.
…
Nộp đi hơn một tháng thì có kết quả, giải ba thôi, một triệu, tớ giữ lại ba trăm ngàn còn bảy trăm đưa Khôi, khổ là cậu ấy lắc đầu. Nghĩ Cún chê ít nên dù tiếc đứt ruột tớ vẫn phải rút thêm một trăm nữa, nghĩa là đưa cậu ấy tám trăm.
Vẫn lắc đầu.
Tớ phân vân lắm, thôi cũng là cậu ấy vẽ mà, đành đưa chín trăm.
Lần này thì cậu ấy cười khổ, cầm tiền nhét vào khe cặp đằng sau của tớ, hoá ra cậu ấy không lấy đồng nào cả. Cũng hơi áy náy nên tớ về đan một cái móc khoá hình đậu phụ, hôm sau lén buộc vào dây balô của Cún, cậu ấy không biết hay sao ý, cả tuần cứ thấy để như thế mãi không hề gỡ ra.
Chiều thứ tư học thể dục, lúc mở tủ đồ mới phát hiện ra áo đồng phục bị bẩn hết rồi, bị ai vẽ nhằng nhịt lên, có chỗ còn thấm mực lênh láng.
Thực sự tớ rất bực.
Tớ nghĩ những chuyện trẻ con này chỉ có trong phim thôi, ai ngờ các cậu ấy dám làm bậy thật.
Tiếc cho các bạn, tớ chẳng phải nữ chính lương thiện dễ bị bắt nạt, ai làm cái này, chuẩn bị chờ chết đi là vừa.