Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Tội Ác Sau Những Bức Tranh của tác giả Jason Rekulak, cũng như link tải ebook Tội Ác Sau Những Bức Tranh miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
“Tội Ác Sau Những Bức Tranh” là một cuốn tiểu thuyết trinh thám ly kỳ, cuốn hút người đọc vào một câu chuyện đầy bí ẩn và rùng rợn. Câu chuyện xoay quanh Mallory Quinn, một người phụ nữ đang tìm kiếm một cuộc sống mới sau khi cai nghiện, và cậu bé Teddy, con trai của gia đình cô đang trông trẻ. Những bức tranh của Teddy, ban đầu chỉ là những hình vẽ ngây thơ, dần trở nên đáng sợ và ám ảnh, hé lộ những bí mật đen tối ẩn giấu đằng sau một gia đình tưởng chừng như bình yên.
Giới thiệu sách Tội Ác Sau Những Bức Tranh PDF
Bước ra từ trung tâm cai nghiện ma túy, Mallory Quinn nhận công việc trông trẻ cho cặp vợ chồng Ted và Caroline Maxwell. Cô chăm sóc cho cậu con trai năm tuổi của họ, Teddy.
Mallory ngay lập tức yêu thích công việc của mình. Cô có một không gian sống riêng, có thể tập chạy bộ mỗi tối, và có được sự ổn định mà cô hằng khao khát. Và cô có một mối quan hệ gắn bó đầy chân thành với Teddy, một cậu bé ngọt ngào nhưng nhút nhát, không thể sống thiếu sổ vẽ và bút chì. Những bức vẽ của cậu bé có nội dung rất đỗi bình thường: cây cối, thỏ, bóng bay.
Nhưng một ngày nọ cậu bé vẽ một thứ rất khác: một người đàn ông trong rừng kéo lê cái xác vô hồn của một người phụ nữ. Từ đó, những bức vẽ của Teddy ngày càng trở nên đáng sợ hơn, những hình vẽ đơn giản chẳng mấy chốc đã phát triển thành những bức vẽ phác thảo sống động như thật, vượt quá khả năng của bất kì đứa trẻ năm tuổi nào. Mallory bắt đầu băn khoăn liệu đây có phải là những lát cắt từ một vụ giết người xảy ra đã lâu mà chưa tìm được lời giải, và giờ rất có thể chúng xuất hiện nhờ sự tiếp sức của một thế lực siêu nhiên.
Biết rằng những suy nghĩ của mình rất điên rồ, thế nhưng Mallory vẫn quyết tâm giải mã những hình ảnh đó và giải cứu Teddy trước khi quá muộn.
Review nội dung sách Tội Ác Sau Những Bức Tranh PDF
Ưu điểm
- Cốt truyện hấp dẫn, bất ngờ: Câu chuyện được xây dựng một cách khéo léo, với những tình tiết bất ngờ liên tục khiến người đọc không thể rời mắt. Sự kết hợp giữa yếu tố kinh dị, tâm lý và trinh thám tạo nên một bức tranh đầy màu sắc và hấp dẫn.
- Nhân vật đa chiều: Các nhân vật trong truyện đều được xây dựng một cách sống động và chân thật, mỗi người đều mang trong mình những bí mật và nỗi đau riêng.
- Bí ẩn hấp dẫn: Câu hỏi về nguồn gốc của những bức tranh kỳ lạ và mối liên hệ của chúng với những vụ án mạng trong quá khứ luôn ám ảnh người đọc.
- Ngòi bút sắc sảo: Tác giả Jason Rekulak sở hữu một ngòi bút sắc sảo, miêu tả chi tiết và tạo ra không khí căng thẳng, hồi hộp cho câu chuyện.
Nhược điểm
- Một số tình tiết có phần cường điệu: Để tạo ra sự kịch tính, một số tình tiết trong truyện có phần hơi cường điệu, có thể khiến người đọc cảm thấy không thực tế.
- Kết thúc có phần mở: Mặc dù câu chuyện được giải đáp phần lớn, nhưng vẫn còn một số chi tiết chưa được làm rõ hoàn toàn, có thể để lại cảm giác hẫng hụt cho một số độc giả.
Đánh giá: 4.5/ 5 sao
Giới thiệu về tác giả Jason Rekulak
Jason Rekulak là tác giả cuốn Pháo Đài Cấm, cuốn sách đã được dịch ra mười hai ngôn ngữ và nhận đề cử giải thưởng Edgar Award. Anh có nhiều năm đảm nhiệm vai trò người chịu trách nhiệm xuất bản của Quirk Books – một nhà xuất bản độc lập. Tại đây, anh đã mua bản quyền và biên tập cho rất nhiều cuốn sách nằm trong danh sách bán chạy của New York Times. Hiện, anh đang sinh sống cùng gia đình ở Philadelphia.
Đọc thử sách Tội Ác Sau Những Bức Tranh PDF
CHƯƠNG 1
Nhớ lại vài năm trước, lúc sắp rơi vào tình cảnh không một đồng xu dính túi, tôi đã tình nguyện tham gia vào một chương trình nghiên cứu của Đại học Pennsylvania. Sau một hồi hỏi thăm đường, tôi tìm đến trung tâm y tế của trường nằm ở phía Tây Philadelphia. Đó là một khu hội trường lớn đông đặc chị em phụ nữ ở độ tuổi từ 18 đến 35. Chỗ này không có đủ ghế ngồi mà tôi lại còn nằm trong số những người đến muộn nên đành phải ngồi run rẩy dưới sàn. Ở đây người ta phục vụ cà phê và bánh rán vòng vị sô-cô-la miễn phí, một chiếc ti vi lớn đang phát chương trình Hãy chọn giá đúng, nhưng hầu hết mọi người đều cắm mặt vào điện thoại. Bầu không khí giống hệt như ở trung tâm đăng kiểm xe, chỉ khác ở chỗ tất cả đều được trả công theo giờ nên trông ai cũng mang vẻ phấn khởi dẫu dài cổ chờ đợi cả ngày.
Một bác sĩ khoác áo bờ-lu trắng xuất hiện và giới thiệu bản thân. Bà ấy xưng tên là Susan hay Stacey hay Samantha gì đó và là một thành viên trong Chương trình nghiên cứu lâm sàng. Dông dài các quyền từ chối và lời cảnh báo như thường lệ xong, bà không quên nhắc nhở chúng tôi rằng mọi chi phí đền bù sẽ được chi trả dưới dạng thẻ quà tặng của Amazon, chứ không phải bằng séc hay tiền mặt. Một vài người buông tiếng càu nhàu nhưng tôi chẳng bận tâm; tôi có một anh bạn sẵn lòng mua lại thẻ quà tặng ấy mà chẳng để ý đến giá cả, thế nên tôi thấy không thành vấn đề.
Vài phút một lần, Susan (tôi nghĩ tên bà ấy là Susan) sẽ gọi tên từng người trong danh sách ghim vào tập tài liệu, gọi đến ai người đó sẽ rời khỏi hội trường. Không một ai quay lại. Chẳng mấy chốc, ghế trống ngày một nhiều lên nhưng tôi vẫn cứ ngồi lại dưới sàn nhà, bởi lẽ tôi đoán chắc một khi nhấc người dậy thì tôi sẽ không tránh khỏi nôn thốc nôn tháo. Cả người tôi đau nhức, từng cơn ớn lạnh dâng lên. Thế nhưng nghe phong thanh rằng họ sẽ không khám sàng lọc mọi người—tức là sẽ không có người làm xét nghiệm nước tiểu hay đo nhịp tim hay thực hiện bất cứ xét nghiệm nào—nên tôi tống ngay một viên giảm đau vào miệng và ngậm cho đến khi lớp bọc màu vàng như sáp ong tan dần ra. Sau đó, tôi nhổ nó vào lòng bàn tay, vê nát bằng ngón tay và lấy khoảng một phần ba. Một lượng đủ khiến tôi tỉnh táo tức thì. Phần còn lại được gói trong một miếng nhôm nhỏ xíu để dành lần sau. Sau đó, tôi không còn run nữa, cảm giác ngồi chờ dưới sàn nhà không còn quá khủng khiếp.
Cuối cùng, khoảng hai tiếng sau, nữ bác sĩ nọ cũng gọi tên “Quinn? Mallory Quinn?”, thế là tôi vừa chen chân qua những hàng ghế để gặp bà ấy, vừa kéo lê chiếc áo khoác mặc đông nề nặng ở phía sau. Chẳng biết bà có nhận ra tôi đang phê thuốc không, nhưng bà không hề nói một câu. Bà chỉ hỏi tôi bao nhiêu tuổi (tôi mười chín) và ngày sinh của tôi (ngày 3 tháng Ba), rồi đối chiếu mấy câu trả lời của tôi khớp với thông tin có trong danh sách. Tôi đoán bà ấy đã xác định trạng thái của tôi đủ tỉnh táo, sau hồi bà ấy dẫn tôi qua cơ man hành lang cho đến khi bước tới một căn phòng nhỏ không có cửa sổ.
Trong phòng có năm gã trẻ tuổi đang ngồi trên ghế gấp được xếp thành hàng ngang; tất cả đều đang cúi mặt nhìn xuống sàn nên tôi không thể nhìn rõ mặt họ. Có lẽ họ là sinh viên trường y hoặc nhân viên y tế—ai nấy cũng đều mặc quần áo màu xanh nhạt thường thấy ở bệnh viện, nếp gấp vẫn còn rõ mồn một, cứ như vừa mới lấy từ trên giá xuống.
“Được rồi, cô Mallory, chúng tôi mời cô đứng ở trước phòng, đối diện với các anh ở đây. Đứng đúng vào chỗ đánh dấu X, chuẩn chỗ đó rồi. Giờ tôi xin phép giải thích cho cô hiểu cách chúng tôi làm thí nghiệm trước khi bịt mắt cô lại nhé.” Tôi nhận ra bà ấy đang cầm một cái bịt mắt màu đen—loại dùng vải Cô-tông mềm mà mẹ tôi vẫn thường sử dụng mỗi khi đi ngủ.
Bà ấy giải thích rằng năm người ở đây đều đang nhìn xuống nền nhà nhưng trong khoảng vài phút tới, họ sẽ ngước lên nhìn cơ thể của tôi. Nhiệm vụ của tôi là giơ tay lên nếu tôi cảm nhận được “ánh nhìn nam giới” đang lướt trên người mình. Bà ấy cũng bảo tôi giữ nguyên tay như vậy đến chừng nào còn cảm nhận được ánh nhìn ấy, và hạ dần tay xuống khi cảm giác đó biến mất.
“Chúng ta sẽ tiến hành trong khoảng năm phút, nhưng sau khi hoàn thành, có thể tôi sẽ muốn cô thực hiện lại cuộc thí nghiệm. Cô có thắc mắc gì trước khi chúng ta bắt đầu không?”
Tôi bật cười. “À vâng, các vị đã đọc Năm mươi sắc thái của Grey bao giờ chưa? Bởi tôi chắc chắn cảnh này đích thị là chương thứ mười hai.”
Trước nỗ lực tỏ ra hài hước của tôi, Susan lịch sự mỉm cười, còn lại không một ai để tâm. Họ đều đang táy máy kẹp tài liệu của mình và điều chỉnh lại đồng hồ bấm giờ sao cho đồng nhất. Không khí trong căn phòng này có vẻ như đông đặc lại. Susan đeo dây bịt lên mắt tôi, rồi điều chỉnh dây đeo sao cho không quá chặt. “Được rồi, cô Mallory, đeo thế đã được chưa?”
“Được rồi.”
“Cô đã sẵn sàng bắt đầu chưa?”
“Sẵn sàng.”
“Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu khi tôi đếm đến ba nhé. Các quý ông, hãy bấm đồng hồ chuẩn bị. Nào, một, hai, ba.”
Một cảm giác thật kì lạ, bất động trong vòng năm phút, bị bịt mắt trong một căn phòng im lặng như tờ, được biết trước những người đó có thể sẽ nhìn lấy ngực mình hoặc mông má hay bất cứ chỗ nào trên cơ thể. Không có một âm thanh hay dấu hiệu nào giúp tôi phán đoán được sự việc đang diễn ra.
Nhưng tôi thực sự cảm nhận được ánh mắt của họ. Tôi giơ tay lên và hạ tay xuống vài lần, năm phút trôi qua mà cứ ngỡ cả tiếng đồng hồ. Sau khi chúng tôi kết thúc thí nghiệm, Susan yêu cầu tôi làm lại, và chúng tôi thực hiện lại một lần nữa. Sau đó, bà lại yêu cầu tôi làm lại đến lần thứ ba! Cuối cùng, bà ấy cũng tháo cái bịt mặt xuống, tất cả mọi người ở đây đứng dậy và bắt đầu vỗ tay như thể tôi vừa đoạt giải của Viện Hàn lâm.
Susan giải thích rằng họ đã thực hiện thí nghiệm này suốt một tuần với hàng trăm phụ nữ—song tôi là người đầu tiên có số điểm gần tuyệt đối, có khả năng tố giác “ánh nhìn” ba lần với độ chính xác là 97 phần trăm.
Bà bảo năm gã kia hãy nghỉ ngơi một lúc rồi dẫn tôi vào văn phòng của bà và bắt đầu vài câu hỏi. Ví như làm sao tôi biết được những người kia đang nhìn mình chằm chằm? Làm sao tôi lý giải nổi—tôi chỉ cảm nhận thôi. Nó giống cảm giác dao động trong phạm vi chú ý của tôi—giống giác quan của loài nhện. Tôi đoán chắc rằng vào một thời điểm thích hợp, bạn cũng từng có cảm giác như vậy, bạn sẽ hiểu chính xác điều tôi đang đề cập.
“Ngoài ra còn có âm thanh.”
Hai mắt bà ấy trợn tròn. “Thật sao? Cô nghe được âm thanh gì sao?”
“Thi thoảng. Một âm cao chói tai. Giống như tiếng con muỗi vo ve sát cạnh.”
Bà ấy với lấy chiếc máy tính xách tay nhanh đến nỗi suýt nữa đánh rơi nó. Bà ấy gõ vài dòng ghi chú rồi hỏi tôi có sẵn sàng quay trở lại sau một tuần để làm thêm thí nghiệm không. Tiền công hai mươi đô-la một giờ là câu trả lời của tôi, chỉ cần bà ấy muốn thì tôi sẽ quay lại. Tôi đưa số điện thoại cầm tay của mình, bà ấy hứa sẽ gọi cho tôi để sắp xếp lịch—nhưng vào cái đêm đó, tôi đã đổi chiếc iPhone của mình, vậy là bà ấy không còn cách nào tìm ra được tôi và kể từ đó, tôi không còn nghe thấy thông tin gì từ bà ấy nữa.