Tôi Cần Một Cái Khuôn Khác: Méo Mó Cũng Được
Cuốn sách “Tôi cần một cái khun khác, méo mó cũng được!” không chỉ là một hành trình tìm kiếm bản ngã của tác giả trẻ Lê Bùi Thảo Nguyên mà còn là một cuốn tự truyện sâu lắng về ý nghĩa cuộc sống.
Với hai mạch truyện xen kẽ, bạn sẽ bước vào thế giới tâm hồn của một cô gái đầy mạnh mẽ bên ngoài nhưng với những nỗi lo sâu thẳm bên trong. Cuốn sách là sản phẩm đầu tay của tác giả sau khi rời bỏ công việc tại một bệnh viện lớn để khám phá con đường riêng của mình.
Đọat sách mang đến câu chuyện về việc xây dựng và phá bỏ những khuôn mẫu cho bản thân. Nguyên đã trải qua sự đau đớn và thách thức giữa hai thế giới khác biệt: thế giới mà người khác đặt ra với vẻ ngoài hoàn hảo và công việc ổn định, và thế giới bên trong mà Nguyên khao khát tự do và sự chân thành.
Từ những dòng đầu tiên, bạn sẽ cảm thấy những xúc cảm chan chứa từ khoảnh khắc sống của Nguyên trong lĩnh vực Y – từ thời gian học tập đến những ngày làm việc đầy áp lực, cũng như những chuyến đi để tìm lại chính mình.
Cuốn sách không chỉ là một bức tranh chân thực về những khó khăn trong ngành Y mà còn là một hành trình trưởng thành, với những cảm xúc sống động về cuộc sống và những nỗi đau cháy bỏng.
Những chia sẻ chân tình từ trái tim của Nguyên sẽ giúp độc giả hiểu hơn về những gian nan, vất vả mà những người làm Y phải đương đầu hàng ngày. Cuốn sách cũng là một lời nhắc nhở về việc sống chân thành với bản thân, tôn trọng những giá trị đích thực của cuộc sống.
“Tôi Cần Một Cái Khuôn Khác: Méo Mó Cũng Được!” không chỉ là câu chuyện cá nhân của Lê Bùi Thảo Nguyên mà còn là một tấm gương soi sáng cho mỗi người trẻ đang dấn thân vào cuộc sống. Đó là thông điệp về việc chấp nhận và tìm kiếm con đường riêng của bản thân, vượt qua những khuôn mẫu và khám phá sự tự do và tự tin từ bên trong.Sự tận tụy và chăm sóc trong việc kể chuyện của Nguyên thật sự là điều khiến người đọc cảm thấy như đích thực đang sống qua những thăng trầm, cảm xúc phức tạp mà họ cũng từng trải. Điều này tạo ra sự kết nối mạnh mẽ, đọng lại tận sâu trong lòng độc giả khi họ thấy hình bóng của chính mình trong từng dòng văn.
Điểm đặc biệt ở đây là cơ hội tuyệt vời để hưởng trọn “hư”. Nguyên chia sẻ về những hình xăm trải khắp cơ thể, mỗi một bức tranh mang một câu chuyện riêng. Có lẽ bạn sẽ ngạc nhiên khi biết rằng hành động hút thuốc của Nguyên không phải là một thói quen lệch lạc mà là một phần của cách Nguyên trải nghiệm cuộc sống.
Sự thẳng thắn, chân thành cũng như bản thân Nguyên, đều được thể hiện rõ trong việc tránh xa những lời nói dối để tự bảo vệ bản thân. Nguyên không đánh đổi sự chân thành của mình, kể cả khi phải đối diện với những tình huống đau lòng và khó khăn.
Ôm lấy tình yêu và biết từ chối những điều không phải của mình, Nguyên đem đến một cái nhìn sâu sắc về việc chạm đến tâm hồn, tôn trọng người khác và bản thân mình. Những câu chuyện này như là một mảnh ghép tinh tế, cho thấy sự nhạy bén và tâm hồn sáng sủa của tác giả.
Những đoạn văn này thể hiện rõ sự sáng tạo và tâm hồn chân thành của Nguyên khiến ta cảm thấy gần gũi và chân thật như thể đang trò chuyện cùng một người bạn thân.Một số người khác chỉ đơn giản nói “liều” rồi rụt rè đầu. Có một lần, ở xa Sài Gòn tận 2000km, bác cậu nhỏ nhẹ nói: “Ở Nam, bố mẹ cho con gái đi như vậy, nhưng bên ngoài không ai như vậy đâu.” Trải qua nhiều cuộc trò chuyện, sau khi cố gắng thuyết phục rằng cách sống của tôi sai lầm nhưng không thành công, người kia thường kết thúc bằng câu hỏi “Bố mẹ em không phản đối à?” Họ nghĩ rằng đó sẽ là cú knock-out cuối cùng khiến tôi bị lung lay. May mắn, điều quý giá nhất từ trước đến nay không phải là ba mẹ hiểu tôi, mà là ba mẹ chấp nhận suy nghĩ của tôi, dù có khác biệt. Hãy làm những gì mình muốn, miễn là không làm hại ai, mình hạnh phúc và tự lập kinh tế. Ba mẹ tôi như vậy, không ép buộc, chỉ tư vấn và để mình tự quyết định. Tự chịu trách nhiệm làm cho tôi tự tin và biết trách nhiệm hơn với bản thân. Nhờ họ, tôi chưa bao giờ cảm thấy lạc lõng với suy nghĩ riêng. Mặc dù đi một mình trên hầu hết mọi con đường, tôi vẫn thấy mình không bao giờ cô đơn.
Hãy đọc cuốn sách “Tôi Cần Một Cái Khuôn Khác – Méo Mó Cũng Được!” của tác giả Lê Bùi Thảo Nguyên.