Cuốn sách “Tôi Đã Chết Vào Một Ngày Nào Đó” của Jae Joon khiến người đọc không ngừng suy ngẫm về giá trị của cuộc sống và ý nghĩa của cái chết. Viết dưới dạng nhật ký, câu chuyện về Jae Joon và Yoo Mi đầy cảm xúc và sâu sắc. Yoo Mi, sau cái chết bất ngờ của bạn thân Jae Joon, phải đối diện với nỗi đau và sự thất vọng. Nhưng khi đọc nhật ký của Jae Joon, cô nhận ra những khía cạnh mới mẻ về người bạn cũ, cũng như về bản thân và cuộc sống. Cuốn sách này khơi gợi sự trưởng thành và nhìn nhận khác biệt về thế giới xung quanh chúng ta. Đây thực sự là một câu chuyện đáng đọc và suy ngẫm!Một cuộc điện thoại cũng không. Tôi không đủ dũng khí để gặp cô. Dường như nếu gặp cô thì sự thật rằng Jae Joon đã chết sẽ ập đến và tôi sẽ chẳng thể vượt qua nổi nỗi khổ đau khi ấy. Tôi đã không hề liên lạc trong suốt hai tháng liên vì cho rằng cô cũng có cảm giác tương tự, thế nên tôi hoàn toàn không ngờ cô lại đột nhiên gọi điện và hẹn gặp mình. Trên đường đến chỗ hẹn, chưa gì khóe mắt tôi đã ướt rượt. Tôi nôn nao sợ rằng chỉ cần nhìn thấy cô, mình sẽ òa khóc mất.
Cô ngồi lặng lẽ gần cửa sổ trong góc quán trà, đăm đắm nhìn ra ngoài. Dáng vẻ ấy chẳng khác nào một cành hoa héo úa. Như thể hai tháng qua đã rút cạn nước trong cơ thể cô. “Cô ơi…” Tôi đứng đó khó nhọc mở lời, nhưng cũng chỉ nói được một câu như vậy. Tôi không khóc như đã sợ, nhưng những lời chào hỏi “Con chào cô”, “Cô có khỏe không?” nghẹn ứ trong cổ họng, không sao thoát ra được.
“A, Yoo Mi đến rồi đấy à. Mau ngồi xuống đi con.” Cô rời mắt khỏi khung cửa sổ và nhìn về phía tôi, thoáng nở nụ cười. Vậy nhưng, ngay khoảnh khắc trông thấy tôi, đôi mắt cô bỗng ngập những nước. Nước mắt tôi quả nhiên lập tức trào lên, tôi cúi gằm đầu. Chúng tôi đã không gặp nhau vì biết là sẽ thế này đây… Cô đưa mu bàn tay quệt qua vành mắt, rồi lại nhìn tôi mỉm cười. Tôi cũng cố ngăn nước mắt trào ra, gượng cười nhìn cô. “Ở trường học tốt chứ con?” Cô hỏi. “Vâng ạ…” “Cô nhớ con lắm…” “Con, con xin lỗi cô…” “Không đâu. Cô cũng không gọi cho con mà… Cô vừa nhớ con, lại vừa không dám gặp con…”
Tôi chẳng biết nói gì thêm nữa. “Cô tự nhiên gọi con ra thế này…” Vừa nói, cô vừa rút trong túi xách ra một quyển sổ, đưa cho tôi. Quyển sổ bìa màu xanh da trời, vừa nhìn tôi đã nhận ra ngay. Đó là quyển nhật ký tôi tặng Jae Joon. “Đây là sổ nhật ký của Jae Joon… Hôm qua cô vô tình tìm thấy. Nhưng mà… Con có thể đọc nó trước giúp cô được không…” “Dạ? Sao cô không đọc luôn ạ…” Dù nói vậy tôi vẫn nhận lấy quyển sổ không chút đắn đo. Nhưng ngay sau khi lơ đãng giở ra trang đầu tiên, nhìn thấy những dòng chữ được viết trên đó, tôi liền hoảng hốt gập vội sổ lại.
Tôi đã chết vào một ngày nào đó. Liệu cái chết của tôi có ý nghĩa gì không? Như bị giội cả xô nước lạnh, toàn thân tôi bỗng dưng run lên bần bật. Những ngón tay đang đặt trên quyển sổ cũng run lẩy bẩy. Nhìn bộ dạng đó của tôi, cô nói: “Con cũng bất ngờ phải không, Yoo Mi à, mấy lời này là thế nào chứ? Cô… Tim cô run lắm, một trang thôi cô cũng không đọc nổi.”
Cô rùng mình, như đang rũ tấm thân ướt nhẹp. “Con là bạn thân nhất của Jae Joon nhà cô, con thay cô đọc có được không… Cô… Cô…” Cô cuối cùng cũng bật khóc. “Cô ơi…” Tôi cũng chỉ gọi được như vậy, rồi thấy họng mình nghẹn cứng, không nói thêm được lời nào. Jae Joon, bạn của tôi – Jae Joon, người bạn tôi yêu quý nhất từ khi sinh ra trên đời – Jae Joon, người bạn bỗng dưng bỏ tôi đi mất như những cánh hoa bay tan tác – Jae Joon… Nước mắt lăn dài trên má. Nhưng tôi vội vã lau đi. Nếu tôi cứ thế này thì tâm trạng cô sẽ ra sao chứ?
“Cô, cô xin lỗi con, Yoo Mi à. Cô không muốn khóc đâu, nhưng…” Đôi vai cô rung lên. Hẳn là cô đang cố hết sức để ngăn mình khóc. “Không sao đâu ạ. Cô cứ khóc cho thỏa đi cô…” Những người khách xung quanh liếc nhìn chúng tôi, nhưng tôi vẫn nói vậy. Chẳng ở đâu và chẳng ai trên thế gian này có quyền ngăn cản nước mắt của một người mẹ mất con hết… Tôi im lặng chờ cho tới khi cô ráo nước mắt.
Lúc này, hình ảnh Jae Joon cũng hiện lên trong tâm trí tôi, khiến tôi suýt chút nữa thì òa khóc; nhưng ngay lập tức, tôi ép mình hướng dòng suy nghĩ tới kỳ thi giữa kỳ sẽ diễn ra vào ngày kia. Kỳ thi giữa kỳ hai của năm lớp chín sẽ ảnh hưởng đến thành tích vào cấp ba. Thế mà giờ này, đến phạm vi ôn tập của kỳ thi tôi còn chưa biết. Trước cái chết của đứa bạn thân nhất thì thi giữa kỳ có ý nghĩa quái gì cơ chứ. Chậc, tôi lại nghĩ đến Jae Joon mất rồi.
Tôi đưa mắt nhìn quyển nhật ký bìa xanh. Đã chết vào một ngày nào đó, câu nói như điềm gở khủng khiếp ấy lại một lần nữa thắt chặt lấy tim tôi. Tại sao cậu ấy lại viết như thế chứ? Lẽ nào Jae Joon đã…? Tôi lắc đầu. Không lý nào lại vậy.Trong cuốn sách “Tôi Đã Chết Vào Một Ngày Nào Đó” của tác giả Lee Kyung Hye & Liên Hương, câu chuyện xoay quanh Jae Joon – một nhân vật sinh động và gây hiếu khách. Mặc dù quan tâm đến chủ đề cái chết, nhưng Jae Joon hoàn toàn không phải người tự kết liễu cuộc sống của mình. Vậy thì tại sao anh ấy lại như vậy…?
Trong những trang sách, ta được chứng kiến các nhân vật như sống, đọng lại từng câu chữ, từng hình ảnh. Cảm xúc được truyền đạt một cách sâu lắng và chân thực, khiến người đọc không thể không đồng cảm.
Qua mối tình cảm, sự luyến lưu và cả đau thương, câu chuyện giữa Jae Joon và những người xung quanh anh đã thu hút tôi ngay từ những dòng chữ đầu tiên. Cảm giác hào hứng, tò mò và xúc động vừa hiện hữu vừa dần dần làm nổi bật từng phần của câu chuyện.
Nếu bạn đang muốn khám phá một câu chuyện đầy cảm xúc và sâu lắng, không ngần ngại mà luôn đau lòng, không nên bỏ lỡ cuốn sách này. Hãy mở lòng và khám phá thế giới tư duy đầy sức mạnh của những tác phẩm văn học đầy tâm huyết như “Tôi Đã Chết Vào Một Ngày Nào Đó”.