Văn bản:
Mọi người thường nói về hiếm hoi của thanh mai trúc mã.
Chu Giai Ý không hiểu làm sao cô và Hà Sùng lại đến với nhau. Chỉ biết khi nhận ra, họ trở nên thiết yếu trong cuộc sống của nhau. Có lẽ, chứng tỏ hơn cả tình yêu mất đi là lý do quan trọng khi họ chọn đồng hành với nhau.
Lời của tác giả:
Đây là một câu chuyện thật sự từ tình tiết đến nhân vật trước khi tôi chuyển nhà. Mọi điều vui vẻ hoặc đau buồn mà họ trải qua đều quá trùng hợp và đôi khi, làm tôi cảm thấy ngạc nhiên. Có cả những chi tiết về quá khứ của chính bản thân tôi. Trước hoặc sau khi đọc, mọi người hãy thử lắng nghe bài hát này.
*Lời của người dịch: Tôi chọn đọc câu chuyện này vì nhiều lý do: nhân vật có hoàn cảnh gia đình tương tự với mình *mặc dù không có thanh mai trúc mã*. Tác giả cũng thích Sodagreen như mình. Tóm lại, với những lý do nào đó, nó thực sự đem lại cảm xúc cho tôi.
Một câu chuyện chân thực, không chỉ về tình yêu, mà còn về tình thân, tình bạn, tình cảm đồng điệu giữa những người lớn lên dưới mái ấm không hạnh phúc.
Không quá dài, không quá nhiều chi tiết. Chỉ đơn giản là một câu chuyện thật với rất nhiều góc khuất và lỗi lầm của cuộc sống. Tôi dịch nó vì tôi tin vào một tình cảm cao cả hơn cả tình yêu, khi chúng ta chọn nhau không chỉ vì yêu mà còn vì chúng ta cần nhau…
P/s: Hai nhân vật chính thật và ngoài đời, họ hạnh phúc cùng một cô bé. Tiêu đề chương là do tôi tự đặt ^^
Những bài hát trong truyện
1. Hồi Tưởng Về Em – Sodagreen
2. Bao la trời cao biển rộng – Beyond
3. Bài hát nhỏ về tình yêu – Sodagreen
Khi gặp Hà Sùng lần đầu, Chu Giai Ý thấy cậu ở trong phòng khách nhà mình.
Mẹ nói rằng bạn nhà bên kia đến nhà cô ăn cơm, yêu cầu cô tiếp đón cậu một cách lịch sự. Và rồi Chu Giai Ý nắm lấy một gói bim bim to tướng, ngốc ngếch leo lên sofa, mời Hà Sùng cùng tham gia. Cả hai đứa đều chỉ mới 6 tuổi, không sợ lạ, cùng bóc gói khoai tây ra, bắt đầu ăn và nói chuyện.
“Cậu tên là gì vậy?”
“Hà Sùng!”
“Khá! Mình là Chu Giai Ý!”
“Ồ. Cách viết thế nào nhỉ?”
Câu hỏi của Hà Sùng khiến Chu Giai Ý một chút ngơ ngác. Cô bé đặt túi khoai tây xuống, vẽ trên không trung một lúc. Cuối cùng cô phải giả bộ trượt xuống sofa, lấy mấy cây bút dính đầy gia vị trên bàn, vụng về viết tên mình lên tờ ghi chú. Hà Sùng cũng học lỏm, trượt xuống ghế, quỳ xuống trước bàn uống nước, cẩn thận nhìn cô viết, vẫn không quên đưa ngón tay vào miệng, mút sạch gia vị.
Sau khi viết xong chữ “Ý” (懿) một cách hoàn hảo, Chu Giai Ý tự hào ngẩng đầu, đẩy tờ ghi chú qua phía trước Hà Sùng: “Viết t thế này đây!” Hà Sùng nhìn chăm chú tên cô trong một thoáng, rồi gật đầu chút đậm đà, nhưng rồi bỗng khen ngợi: “Lông mi của cậu thật dài!”
Chu Giai Ý, mặc dù còn trẻ nhưng đã hiểu, không hài lòng: “Cậu không tập trung vào mình khi viết à!”
…
Hãy đọc Hồi Tưởng Về Em của tác giả Sunness khi có cơ hội nhé.