Tôn Thượng – Cửu Hanh
Kết thúc thời kỳ Thượng cổ, khi kiếp nạn Chư Thiên xuống trần, Thiên Đạo đã phán quyết tất cả tội ác trong ba ngàn thế giới.
Cổ Thanh Phong, người từng thịnh hưởng truyền kỳ từng thu hút thế gian, nhưng với tội âm đầy mình, không thể tránh khỏi sự xét xử của Thiên Đạo. Khi hắn tỉnh dậy từ phần mộ của mình, tên tuổi của hắn chỉ còn lại trong những câu chuyện huyền bí của Thượng Cổ.
Khi kỷ nguyên Thượng Cổ khép lại, đại họa Chư Thiên giáng xuống, lượng Tiên Ma kinh hoàng rơi từ trên trời xuống, họa làm cảm tất cả đều chết trong cuộc tận thế đó. Không chỉ thiên giới hỗn loạn, mà còn ảnh hưởng tới ba ngàn thế giới khác nhau, biết bao nơi hoá thành vùng đất hoang tàn.
Dù đã trôi qua nhiều năm kể từ kiếp nạn Chư Thiên, linh khí thiên địa cũng dần hồi phục, nhưng vẫn có những vùng đất vẫn đang neo đậu trong cảnh cằn cỗi, và Xích Viêm Lĩnh ở miền Tây Bắc “Thương Huyền” chính là một trong số đó. Nơi này còn được biết đến với cái tên Táng Đế Lĩnh, nơi mà theo truyền thuyết, Cửu U đại đế – huyền thoại cuối cùng của thời kỳ cuối cùng Thượng Cổ đã rơi xuống.
Xích Viêm Lĩnh, một vùng núi hoang vu bao la, nơi có bùn lầy, đầm lầy, sông suối, và ở trung tâm là một sa mạc cằn cỗi không biểu hiện mầm mống. Trong buổi trưa ấy, ánh nắng mặt trời chiếu sáng dữ dội, làm cho sa mạc nhấp nhô sắc vàng như những hạt vàng dưới trời quang ấy.
Đột ngột, một ngọn lửa màu tím kỳ lạ bén lên giữa sa mạc, ban đầu chỉ nhấp nhô yếu ớt, nhưng sau đó dữ dội bùng cháy, lửa lan tỏa, tạo nên biển lửa tím cháy rực cả sa mạc. Sau một khoảng thời gian, biển lửa dần dần lụi tàn, biến mất một cách bí ẩn, sa mạc trở lại vẻ hoang tàn như cũ, nhưng không biết từ bao giờ, một người đã hiện lên trong sa mạc.
Đó chính là một chàng trai hình như còn rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi, mái tóc rối bời, áo quần rách rưới, trên người còn vết máu, như vừa trải qua một trận chiến sinh tử vậy. Ngồi nằm yên bên trong sa mạc, ngọn lửa màu tím nhẹ nhàng bùng cháy trên người, như các luồn hỏa lửa kỳ diệu, lấp lánh dưới ánh nắng mạnh mẽ, mơ hồ, méo mó, kỳ dị…
Cái ngọn lửa màu tím dần dần biến mất, ngón tay chàng trai trẻ ấy nhẹ nhàng vận động, rồi đôi mắt cũng từ từ hé mở, không rõ có phải vì hôn mê lâu hay sao, đôi mắt nhấp nhô dưới ánh sáng mạnh mẽ của mặt trời, mơ hồ và nhắm nghiền…
Sau một khoảng thời gian, chàng trai mở mắt, đó là đôi mắt lạnh lùng, huyền bí, tỏa sáng vẻ lạ mê hoặc. “Vẫn còn sống… Tưởng chừng như Cổ Thanh Phong vẫn mãi sống…”
Chàng trai trẻ tên Cổ Thanh Phong, còn được biết đến như Cửu U đại đế, dường như rơi vào tình trạng yếu đuối, vô tri vô giác, gật đầu cụt, khuôn mặt tái nhợt, biểu lộ vẻ thần trí mơ màng và bàng hoàng…
“Tại sao ta lại còn sống… Kiếp nạn Chư Thiên… đã kết thúc à?”
Nhắm mắt lại, hình ảnh kiếp nạn Chư Thiên rõ net hiện trước mắt, bầu trời sụp đổ, đất đá nứt vỡ, mặt trời đất mất, xen kẽ là phán quyết của Thiên Đạo, không dứt đếm mãi, phán xét tất cả tội ác trên trời đất.
Là một vị vua kiệt xuất từng chinh phạt tiên, diệt ma, thống trị tiên ma, và cũng là chúa tể của Cửu U, Cổ Thanh Phong đã bị đặt cái danh kẻ ác, là một trong những trung tâm của sự phán xét Thiên Đạo. Khi kiếp nạn Chư Thiên xảy ra, Thiên Đạo đã lên án, làm tan vỡ đại đạo của Cổ Thanh Phong, chiếm đoạt ngai vinh Tiên Ma, hủy diệt đế tọa của Cửu U, một thân tu vi…Cũng bị phán quyết phân tản, toàn bộ thành tựu đời này hắn tu luyện đều bị Thiên Đạo phán quyết sạch sẽ, bên trong ký ức mơ hồ, hắn nhớ cuối cùng bản thân bị phán quyết chỉ còn lại một cỗ thể xác phàm trần. Thế nhưng… sao lại còn sống? Chẳng lẽ Thiên Đạo cướp của ta tất cả, nhìn ta đáng thương, cố ý để lại cho ta một mạng? Không! Không có khả năng! Đại đạo vô tình, mà Thiên Đạo là vô tình nhất, nếu nói Thiên Đạo thương hại mình, đánh chết Cổ Thanh Phong cũng sẽ không tin được. Nhưng vì sao lại còn sống? Hả? Lúc Cổ Thanh Phong đang thắc mắc, vô tình nhìn thấy trên cổ đang mang một viên Cốt Ngọc, miếng ngọc này lớn chừng bằng ngón cái, nhìn không giống ngọc, mà lại giống một miếng cổ mộc hoặc xương cốt hơn. Thứ này là năm đó hắn tìm được ở một di tích Phật môn, vẫn luôn mang ở trên người, vào thời kiếp nạn Chư Thiên xảy ra Thiên Đạo phán quyết, tất cả pháp bảo mạnh mẽ của hắn đều hủy hoại chỉ trong nháy mắt, duy chỉ có miếng Cốt Ngọc bảo tồn lại. “Tịch Diệt Cốt Ngọc… nhất định là Tịch Diệt Cốt Ngọc…” “Cũng chỉ có miếng Tịch Diệt Cốt Ngọc này mới có thể cứu ta một mạng…” Miếng Tịch Diệt Cốt Ngọc này rốt cuộc là cái gì, Cổ Thanh Phong nghiên cứu cả một đời cũng không nghiên cứu ra được nó là gì, giờ khắc này vì sao bản thân còn có thể sống được, rốt cuộc có phải Tịch Diệt Cốt Ngọc đã cứu hắn hay không, hắn đã lười suy nghĩ. Nhìn qua xung quanh sa mạc, lại nhìn lên mặt trời gay gắt trên bầu trời, hắn biết mình đã thoát được trận kiếp nạn Chư Thiên kinh khủng đó… “Kiếp nạn Chư Thiên đã kết thúc… đã kết thúc…” Cổ Thanh Phong chậm rãi đứng lên, không khỏi thở dài bất đắc dĩ. “Đấu với người, đấu với tiên, đấu với ma, đấu đến cuối cùng cũng đấu không lại ông trời…” Đây là cảm ngộ lớn nhất của hắn sau khi trải qua kiếp nạn Chư Thiên, trên khuôn mặt lạnh lùng, thần sắc có chút phức tạp, hắn lẩm bẩm nói: “Dù như thế nào, còn có thể sống là tốt rồi… chỉ cần còn sống, sẽ có hi vọng…” Chỉ cần còn sống, sẽ có hi vọng… Không có tu vi có thể tu luyện lại, không có đại đạo căn cơ có thể xây lại thành tựu, không có Tiên Ma vương tọa có thể lại vấn đỉnh, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu… Cổ Thanh Phong không sợ, xưa nay chưa từng sợ, nếu như lo sợ, năm đó hắn đã không làm trái ý trời đi vấn đỉnh Tiên Ma vương tọa, càng sẽ không vấn đỉnh Cửu U đại đế, một đế tọa luôn bị Thiên Đạo coi là cái đinh trong mắt. Nhìn lên mặt trời chói chang trên bầu trời, cười một tiếng khinh thường, cao ngạo rồi nói: “Thiên Đạo, ha ha… cho dù ngươi cướp đi của ta tất cả, khiến ta trở về thân phàm trần, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ quay trở về, đoạt lại của ngươi gấp mười lần…” Mời các bạn đón đọc Tôn Thượng của tác giả Cửu Hanh.