Louis quyết định thừa nhận trách nhiệm thừa kế về tham biện thuộc địa. Mặc dù không phải ý muốn của anh, mà của bà Marguerite, mẹ anh… Nhưng khi sắp chuẩn bị lên đường, anh không còn thấy nơi đó kỳ lạ nữa, mà chỉ thấy sự đáng sợ… Những vùng đất xa xôi từng hấp dẫn bỗng trở nên ám ảnh, và Louis từ chối rời khỏi… Anh chuyển trách nhiệm này cho Gabriel, con trai, để thực hiện ước mơ của bà nội. “Triển lãm thuộc địa” là câu chuyện về Pháp đầu thế kỉ 20 qua một góc nhìn đặc biệt. Đó là câu chuyện về một kỹ sư, đam mê cây cao su, cao su và lốp xe.
Erik Orsenna, tên thật là Erik Arnoult, sinh ngày 22 tháng 03 năm 1947 tại Paris, là một chính trị gia và tiểu thuyết gia người Pháp.
Một số tác phẩm của ông:
1973 Loyola’s blues
1977 La Vie comme à Lausanne
1977 Espace national et déséquilibre monétaire, dưới tên thật là Érik Arnoult
1980 Une comédie française
1988 L’Exposition coloniale
1992 Besoin d’Afrique, cộng tác với Éric Fottorino và Christophe Guillemin
1993 Grand amour
1996 Histoire du monde en neuf guitares, cộng tác với Thierry Arnoult
1996 Mésaventures du Paradis, mélodie cubaine, cộng tác với Bernard Matussière
1997 Deux étés
1998 Longtemps
2000 Portrait d’un homme heureux : André Le Nôtre
2001 La grammaire est une chanson douce
2003 Madame Bâ
2004 Les Chevaliers du subjonctif
2005 Portrait du Gulf Stream
2006 Voyage au pays du coton
Bắt đầu với cửa hiệu sách. Đây là nơi mà tôi bắt đầu yêu sách. Một thời kỳ xa xưa khi sách còn được quý trọng. Một thời kỳ mà chúng ta canh cánh qua hai cuộc chiến tranh thế giới, những thử nghiệm diệt chủng, những biến cố lịch sử, tháp Eiffel và các sự kiện tầm thường khác.
Tôi thêm vào rằng, bố mẹ tôi mới quen nhau, tình yêu của họ dành cho nhau mãnh liệt. Bố tôi không thể đón mẹ về chung sống vì bà đang ở nhà bà nội. Bố tôi không ưa nơi quê hương, và vì bà mẹ cô đã từ chối các cuộc du ngoạn bằng xe ngựa thuê, mỗi ngày thuê một phòng, nên cuối cùng chỉ còn lại cửa hiệu sách này.
“Allons-y” – Louis nói với tôi – “Mọi biến cố trải qua rất nhanh”. Một lời của bố tôi nhiều năm sau đó. “Nếu không đành ra nhanh thế, có lẽ con đã đỡ hơn. Nhưng bố có thể giảm nhẹ hậu quả, bảo vệ con. Bố xin lỗi con.” Lời xin lỗi đó đã được chấp nhận. Chấm dứt sự oai phong! Chúng tôi không nhắc lại nữa.
Bắt đầu từ cửa hiệu sách. Từ đây, Louis, bố tôi, đến bệnh viện đúng thời gian. Xung quanh chúng tôi, những y tá từ thiện vỗ nhẹ, làm dịu những tiếng khóc, đưa sữa và bô, với lòng biết ơn Chúa, như thường thấy ở nhà đẻ. Không quan tâm đến sự huyên náo xung quanh, bố Louis thẳng người kế bên nơi tôi nằm, gần vào tai tôi.
“Để bé ngủ yên” – một y tá bảo.
“Ông không sao chứ?” – y tá khác hỏi.
“Xin đừng làm bé mệt” – y tá thứ ba phủ phục.
Nhưng bé không mệt. Bé được ôm, với hơi ấm của mẹ và những lời thì thầm dịu dàng của cha. Với mỗi cảm giác mới, khoanh khác, không khác gì niềm vui, từ đôi tai nhỏ xíu, trung tâm của thính giác, có thể làm hài lòng tâm hồn như làn da. Sự thực này đã được khẳng định qua thời gian.
Những y tá lo lắng về sức khỏe của tôi:
“Con cần yên bình”.
Nhưng họ biết gì?
Vì lời nói không cần bận tâm đến sự hiện diện của họ, họ kêu gọi hai y tá trực tiếp. Họ kéo Louis ra ngoài, nhưng chàng Louis vẫn cứ kể câu chuyện của mình. Trong khi đó, người mẹ trẻ mặt nằm ngủ.
**Cuộc trò chuyện được đóng**Sản Phụ là câu chuyện không chỉ hấp dẫn về việc làm cha mẹ mà còn là tâm hồn đậm chất Paris. Louis, nhân vật chính, luôn thao thức suy tư khiến bạn không thể rời mắt khỏi trang sách. Khi con trai Louis chào đời, ánh mắt rạng ngời của anh chính là tấm hình ghi lại khoảnh khắc ấm áp đó. Để cứu cháu bé, Louis cùng con mình hành động ngay lập tức, không ngần ngại. Các nhân viên y tế đồng lòng chăm sóc tận tình, từng li từng tí. Từ những khoảnh khắc tương tác nhỏ bé trong căn phòng cách ly, đến những cung bậc cảm xúc mãnh liệt, Sản Phụ đưa bạn qua từng trang sách đầy xúc cảm, gần gũi và sâu lắng.Trung tâm y tế- Nhưng tôi đã được chỉ đường đến cửa hàng sách Ambroise – Paré, tầng hai, hành lang Velpeau.
Ông Louis, khi sắp xếp gọn gàng áo quần trong đêm đầy cảm xúc đó, vẫn kịp thời dán địa chỉ mới của mình lên cửa hiệu.
– Quả đúng, ông đã vượt quá giới hạn – giám đốc bệnh viện nói với bố tôi.
– Không kinh doanh, thì tôi sẽ sống bằng cái gì?
Một lần nữa, phía hành chính phải chịu thua. Và những hành lang xanh nhạt của phòng sinh phải chứng kiến cảnh khách quen thuộc kéo đến: những người mua sách hồng phấn, những giáo sư tò mò về chi tiết về vương quốc Mali (1240-1599), bạn lính đi lạc hai năm giữa Tenéré mà không mang theo bản đồ, cuối cùng là những người thích sách nhất, các cặp vợ chồng trước khi lên đường tìm lời khuyên về vệ sinh, thời trang, cách chống muỗi và côn trùng cắn người.
Hãy cùng đọc Triển Lãm Thuộc Địa của tác giả Erik Orsenna.