Trở lại Những Ngày Đầu
“Cứu tôi với.” Tôi cố gắng chộp dậy. Một tên Hork-Bajir nặng nề nằm đè lên người tôi. Lưỡi dao cổ tay của hắn găm cứng vào sườn tôi. Tôi cố nhổm lên bằng cả bốn chân nhằm hẩy cái thây ma đó ra khỏi người. Nhưng… tôi chỉ có ba chân. Chân sau kia của tôi đang nằm ở đẳng, thướn thượt trên cái sàn nhà phát sáng. Một dạ vật kỳ lạ, trông thật là rùng rợn – một bàn chân cọp.
Tôi cố gắng trườn ra. Cách này có vẻ được hơn à nhỉ. Sàn nhà bằng gỗ bóng loáng, trơn trợt nhuộm đầy máu của thú vật, của con người, và của những sinh vật ngoài hành tinh. Vươn dài hai chân trước, tôi xoe vuốt bầu xuống sàn gỗ. Thoạt tiên, những móng vuốt cứ chuỗi đi, nhưng rồi cái chân phải của tôi bắp đượ vào gỗ và tôi đã có chỗ bám để kéo cả cơ thể mình trườn tới. Một giọng nói vang lên. “Cứu, cứu tôi với.”
Chậm rãi, thận trọng, nhẹ nhàng, tôi lết mình ra từ bên dưới cơ thể gươm dao lẻa chỉa của tên Hork-Bajir. Vết thương nơi cái chân đứt liỡa nhức nhối kinh khủng. Đừng có tin người ta nói thú vật không cảm nhận được nỗi đau nha bạn. Tôi đã từng biến thành rất rất nhiều loại thú khác nhau rồi, tôi biết. Hầu hết tuỗi nó đều cảm nhận được cơn đau, bạn ạ. Tiếng của Cassie. Tôi đáp.
Với một cú lắc mình, tôi đã thoát ra khỏi cái sức nặng đang đè dí tôi. Tôi đứng lên, lảo đảo bước trên ba chân và nhìn quanh bằng đôi mắt cọp. Tôi nhận ra đó là phòng cắt của một cửa tiệm thiết kế áo quần. Bạn biết đấy, toàn là những trang phục mà không ai dám mặc ra đường, mấy cái kiểu quần áo bạn thường thấy trên chương trình Thời trang với Elsa Klensch mỗi khi bạn nhớy nhoay chuyển kênh TV ấy mà…
Cửa hàng thời trang ư? Thật ra là một cơ sở trá hình kì cục của tù đạo Yeerk. Tại sao vậy nhỉ? Trong phòng kệ nhiều bàn cắt bự chaẽng, vừa rộng vừa dài, chất đầy vải vóc. Có một cái đứng cheoéo – một chân của nó đã gãy rời hoàn toàn còn đâu (khá giống với tình trạng của tôi lúc đó). Người ta xếp mấy cuốn vải lớn có in hoa văn chồng cao lên nhau ở góc chân bị gãy giúp cái bàn giữ đượ thành bằng, trông giống như một cái bập bênh, chỉ đập dẻnh mà không kênh lên hay bập xuống hắn toàn.
Trên bức tường gạch trần trụi đầu kia của căn phòng, gắ bâng dãy đèn đủ kiểu, đủ màu, nhấp nha nhấp nháy. Xác chết ngổng ngạng khắp nơi. Máu loang bê bết trên những vết chém ngang dọc. Tôi thấy một con sói lê bước ra từ phía sau một giỏ hàng bị lật nghiêng. Ơn Trời! Nhỏ còn sống. Nhe ca người! Lần cuối tôi thấy nhỏ ấy là lúc nhỏ đang gặp rắc rối.
Xa xa, bên ngoài mấy cánh cửa, sâu dưới hành lang tối tăm kia, tôi nghe vọng tiếng gầm trầm đục của gấu xám-Rachel. Không phải tiếng gầm rữ trong chiến đấu, trận chiến đã ngưng rồi mà. Đó chỉ là tiếng gầm không ngưng của một con quái thú đang điên cuồng tìm kiếm con mồi mới mà không thấy. Marco đã hoàn hình trở lại là một thằng nhóc. Bằng tuổi tôi nhưng nhìn nó con nít hơn tôi nhiều. Thằng bạn thân nhất của tôi đó. Với vết chém ngang cổng họng khủ đột dài và sâu như thế, nó mà không hoàn hình thì chỉ có nước chảy máu tới chết mà thôi.
Hoàn hình thành người. Điều đó tốt hơn rất nhiều. Vì không còn đau nữa. “Tôi lạnh qua, lạnh qua. Giúp tôi với,” giọng lại cắt lên rền rỉ. Tôi nhắc Marco. Rachel ỉ a bước vào phòng, ngột bốn trăm kí lô lông lá xốm xoa, vút sắc như dao găm và một cú nhếch mép mỏ hồ để lộ mấy cái răng nanh trắng nhờn. Tôi lặng thinh. Tôi đâu có biết câu trả lời. Rachel bắt đầu xô đẩy dữ đội và nâng mấy cái xác Hork-Bajir lên. Nhỏ tìm ra Tobias, một mỏ lông điều hâu nhàu nhi.Trạng thái hô hấp của anh vẫn đều đều. Tôi nghe tiếng móng guốc trên lớp cừp một cách dịu dàng. Ax đang dần tiến lại phía sau tôi. A nh cũng là một người ngoài hành tinh như những xác chết nằm xung quanh chúng tôi, nhưng khác biệt ở chỗ anh ta mang vẻ ngoài lịch lãm. Hình dáng của anh giống như một con hươu hay con dê phủ lông màu xanh dương, với phần thân trên gần như giống với con người. Điểm khác biệt lớn nhất chính là cái đầu không có miệng mà có thêm hai con mắt gắn trên hai cái cuốn phụ giúp anh nhìn xung quanh. Chiếc đuôi dài, nguy hiểm của anh ướt sương máu.
Chúng tôi đã trải qua không ít trận đánh. Trận đánh này đặc biệt thảm khốc. Nó chắc chắn sẽ chiếm trọn ký ức trong giấc ngủ của tôi và khiến tôi tỉnh giấc, toát mồ hôi và hoảng sợ.
“Có ai… lạnh quá… hãy giúp…” Cassie chạy đến Rachel. Nhìn cô bạn thân của mình, tôi nhanh chóng nhận ra rằng cô khỏe mạnh, không có vết thương nào. Trong mắt tôi, cô ấy trở nên đẹp đẽ hơn bao giờ hết.
“Cậu ấy sẽ ổn mà,” Cassie khẳng định với Rachel. “Tớ nghĩ cậu ấy chỉ bị choáng chút xíu thôi.”
Như chứng minh cho lời của Cassie là đúng, Tobias lẩm bẩm và nhẹ nhàng vung một cánh, Rachel hơi giận dữ. Cậu ấy nói.
Rachel càu nhàu, nhưng giọng trách móc của cô ấy chứa đựng nhiều tình thương. Tobias liều mạng để cứu sống cô bạn thân.
Tôi lất phất đến bên một người bị thương – một người Yêu thể Xác-Người, một kẻ thù. Đó là một chàng trai, khoảng hai mươi tuổi, một con người chứa đầy một con sên ngoài hành tinh trong đầu.
“Hãy giúp tôi đi,” anh chàng kia van nài với gương mặt lạ lẫm trên đầu. “Lạnh quá, giúp tôi đi.”
Anh ta bị thương nặng. Đó là một vết dao lưỡi do Hork-Bajir gây ra. Một cú đâm không cần thiết, như cách mà người ta thường nói khi đồng đội tình cờ làm bạn bị thương, hoặc tình cờ giết bạn. Bọn Hork-Bajir trong trận chiến khốc liệt đã vô tình đâm nhầm một người đồng đội của chúng.
Khuôn mặt anh ta xanh lé, trắng bóng như giống như làm từ sáp. Ai đó đã giương một viên đá và xé nát đôi tai của anh ta. Tôi nhận ra dấu chày của móng sư tử. Đôi mắt nâu của anh ta nhìn tôi chăm chú.
“Ta không thể di chuyển,” kẻ Yeerk trong đầu anh ta nói với tôi. “Tai bị tắc, không biết làm thế nào để thoát. Ta đang bị kẹt rồi.” Ax nói.
“Tôi lạnh,” người Yêu thể Xác-Người rên rỉ. “Chỉ cần… chỉ cần đưa giúp tôi một chiếc chăn…” Ax thổ lộ.
“Tôi sợ. Điều này… liệu điều này sẽ khiến ngươi vui không, Andalite?” chàng trai sắp chết thầm thì.
Với bọn Yeerk, chúng tôi đều được coi là Andalite. Công nghệ biến hình là thành quả của người Andalite, vượt xa khả năng của loài người. Vì thế với chúng, chúng tôi là Andalite, một sự hiểu lầm mà chúng tôi cố tình muốn duy trì mãi. Trong Hội Animorphs, chúng tôi, chỉ có Ax mới là người Andalite thực sự. tôi đáp.
“Đau quá… ngươi không thể làm gì cho ta sao? Lạnh quá. Giúp ta đi…” Tiếng Marco. Nó đã biến mất. Chúng tôi cần phải trốn. Ra ngoài bằng cánh là cách tối ưu nhất. Bạch ra mặc cả và bỏ lại mọi thứ phía sau. Không lâu sau, chúng tôi sẽ cười, đùa, và cố gắng làm mọi thứ để giúp chúng tôi quên đi những gì đã trải qua.
Quên hết những gì chúng tôi đã làm.
“Hãy giúp…”
Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở tất cả.
Tôi hoa hồng ở vị trí quét của kẻ Yêu thể Xác xấu số, rồi biến thành đại bàng bay đi qua cửa sổ do Rachel mở ra.
Megamorphs bao gồm:
Megamorphs 1: Món Quà Của Người Andalite. Nguyên tác: Animorphs – Megamorphs #1: The Andalite’s Gift. EBook mới tương đương với tập 44 cũ (Quái Vật Sao Thổ).
Megamorphs 2: Thời Đại Khủng Long. Nguyên tác: Animorphs – Megamorphs #2: In The Time of Dinosaurs. EBook mới gồm…Katherine Alice Applegate, một tác giả được yêu thích với loạt sách như “Animorphs”, “Remnants”, “Everworld”, và nhiều tác phẩm khác. Bà đã nhận giải thưởng Sách mới hay nhất cho trẻ em từ Publishers Weekly vào năm 1997. Với bộ truyện “Animorphs”, bà thu hút độc giả trẻ suốt nhiều năm qua.
Applegate sinh năm 1956 tại Michigan và sau đó đã du hành tới nhiều nơi trước khi định cư tại Nam California. Từ nhỏ, bà đã đam mê động vật, và đó chính là nguồn cảm hứng cho việc viết “Animorphs”. Ước mơ của bà từ thời thơ ấu là trở thành bác sỹ thú y hoặc nhà văn, và giờ đây, cả hai ước mơ đều đã thành hiện thực.
Ngoài việc làm việc với sách, Applegate cũng đam mê chơi đàn violoncello, làm vườn, du lịch, và tất nhiên là đọc sách.
Hãy cùng khám phá “Megamorphs Tập 4: Trở Lại Những Ngày Đầu” của Katherine Alice Applegate – một tác phẩm đáng đọc!