Trong cuốn sách “Trường An Ly Ca 2: Vén Mây Thấy Trời”, chúng ta tiếp tục được chứng kiến cuộc hành trình đầy thử thách và khám phá của nhân vật chính Lý Khác trong thời nhà Đường. Tác phẩm này không chỉ là một câu chuyện trinh thám gay cấn mà còn là một cuộc phiêu lưu tới những cung bậc cảm xúc và giá trị cuộc sống.
Như một nhà trinh thám tài ba, Lý Khác tiếp tục khám phá và phá giải những vụ án phức tạp ở kinh đô Trường An, ngăn chặn âm mưu của các thế lực xấu xa, đồng thời vẫn giữ vững tinh thần và lòng dũng cảm trong mọi tình huống. Mặc dù không mải mê tranh giành quyền lực, nhưng Lý Khác vẫn bị những kẻ ganh ghét và thâm độc giam giữ trong lưới tình thù và thù oán.
Trong cuộc chiến đầy rẫy hiểm nguy, tình cảm gia đình, tình yêu, và tình bạn lại trở nên quý báu hơn bao giờ hết. Lý Khác, mặc dù phải đối mặt với những gian nan và nguy hiểm, nhưng vẫn không bao giờ quên giữ gìn và bảo vệ những người thân yêu, những người bạn đồng hành trên con đường của mình.
Dù số phận đã đặt ra những thử thách khó khăn, nhưng Lý Khác vẫn khao khát có thể tìm được bình yên và hạnh phúc trong cuộc sống. Hình ảnh của anh trong giấc mơ bình dị, nơi anh có thể tận hưởng niềm vui của cuộc sống gia đình, là điều mà anh hằng ao ước và luôn nỗ lực hướng tới.
Đọc cuốn sách chúng ta tiếp tục đi vào các chương
Chương 13 Gió nổi Đột Quyết
Chương 14 Giông tố sắp đến
Chương 15 Tài hoa lộ rõ
Chương 16 Giả coi là thật
Chương 17 Nước lặng chảy sâu
Chương 18 Rễ bện cành đan
Chương 19 Quay giáo phản đòn
Chương 20 Vén mây thấy trời
Chương 21 Nhìn rõ mồn một
Chương 22 Phát sinh rắc rối
Chương 23 Vết tích năm xưa
Chương 24 Mây khỏi lướt qua
Tóm lại, “Trường An Ly Ca 2: Vén Mây Thấy Trời” không chỉ là một cuốn sách trinh thám đầy kịch tính mà còn là một hành trình tìm kiếm ý nghĩa và giá trị thực sự của cuộc sống. Làm thế nào để vượt qua những khó khăn, giữ vững niềm tin và tình cảm trong cuộc sống là điều mà Lý Khác và các nhân vật trong tác phẩm này luôn tìm kiếm và chiến đấu. Mời các bạn đón đọc cuốn sách Trường An Ly Ca 2: Vén Mây Thấy Trời của tác giả Úc Phức
—-
Chương 13 Gió nổi Đột Quyết
Đột Quyết tháng Mười hai lạnh thấu xương. Tuyết lớn đã đổ liên tục hai canh giờ, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Gió bấc mặc sức quét qua những cành cây phủ đầy tuyết, phát ra tiếng kẽo kẹt.
Cậu bé trên thảo nguyên chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, quỳ gối trên lớp tuyết dày, khuôn mặt đỏ ửng vì giá rét. Cậu ngẩng đầu, siết đôi tay lạnh buốt thành nắm đấm, mặc cho hạt tuyết táp vào mặt và tan trên cổ.
Trong trướng, một người đàn bà mặc Hồ phục màu tím lộng lẫy đang ngồi quỳ trên đệm mềm, vì quá sát chậu than nên trán đã lấm tấm mồ hôi. Bà ta bưng chiếc bát sứ vẽ hoa li ti ở bên cạnh lên, một hơi uống cạn rượu sữa ngựa bên trong, thấy bụng dễ chịu hơn hẳn. Thị tì Triệu Tang ở bên vừa lấy que sắt cời than bạc[*] trong chậu lửa, vừa lo lắng nhìn ra bên ngoài, do dự một hồi mới rụt rè nói: “Khả hạ đôn[*], đã gần nửa canh giờ rồi. Điện hạ… dù sao vẫn là trẻ con mà.”
“Trẻ con?” Người đàn bà nhướng mày, trừng mắt nhìn Triệu Tang, “Ngươi chẳng qua cho nó bú sữa vài ngày, vậy mà cũng dám coi mình là quan trọng sao? Ngươi nghe ta nói đây! Dương Chính Đạo là giọt máu duy nhất của Đại Tùy chúng ta, nó gánh trên vai giang sơn nặng vạn cân. Đó là số mệnh của nó! Nó không chấp nhận cũng không được!”
Triệu Tang sợ hãi khuỵu xuống đất, luôn miệng vâng dạ. Người đàn bà nhìn cô ta với vẻ chán ghét, cầm cuốn sách về chế độ đất đai Đại Tùy ở trên bàn lên đọc lướt một lúc, rồi lại bực mình vứt nó xuống đất, ngẩng đầu hỏi: “Bao giờ khả hãn về?”
Triệu Tang bình tâm lại nói: “Trước khi lên đường khả hãn bảo là phải đi nửa tháng ạ.”
Người đàn bà bước đến trước tấm gương đồng rồi ngồi xuống. Không biết từ bao giờ, ngay cả tóc mai cũng có sợi bạc rồi. Bà ta buồn rầu tự giễu, chẳng phải bản thân đã là một bà già rồi sao? Năm mười lăm tuổi, bà ta được Tùy Văn Đế sắc phong làm Nghĩa Thành công chúa, gả đến Đột Quyết xa xôi để hòa hiếu kết giao, tính ra đã được hai mươi sáu năm rồi. Trong hai mươi sáu năm, bà ta đã lần lượt kết hôn với bốn cha con khả hãn Đột Quyết, mục đích là để giữ cho giang sơn Đại Tùy được vững chắc. Ai ngờ Đại Tùy vẫn mất. Không phải mất bởi thù ngoài, mà mất vì giặc trong.
May thay, vẫn còn Dương Chính Đạo.
Bà ta đã tận mắt chứng kiến Dương Chính Đạo ra đời, cái tên đó cũng là bà ta đặt. Lập thân ở đời, nhớ lấy chính đạo. Bà ta muốn cậu nhớ sứ mệnh khi sinh ra của mình, cậu mang dòng máu Đại Tùy, rồi sẽ có một ngày cậu phải đoạt lại giang sơn Đại Tùy.
Khi Dương Chính Đạo được ba tuổi, bà ta bảo chồng hiện giờ là Hiệt Lợi khả hãn giao quận Định Tương cho cậu, thiết lập văn võ bá quan theo quy chế triều Tùy, ai nấy đều gọi cậu một tiếng Tùy vương. Đồng thời, bà ta đốc thúc dạy dỗ Dương Chính Đạo bằng phương pháp gần như bệnh hoạn và điên cuồng. Bất kể mùa đông lạnh giá hay mùa hè nắng nóng, giờ Mão hằng ngày cậu phải dậy ôn văn luyện võ. Hễ có gì chểnh mảng là bà ta không cho cậu ăn uống, nghĩ đủ mọi cách để trừng phạt cậu. Giống như bây giờ, bà ta bắt cậu quỳ giữa trời băng đất tuyết, chỉ vì trong giờ học buổi sáng, cậu mải nhìn chim hồng giẫm tuyết ở bên ngoài.
Người đàn bà cầm chiếc lược sừng dê cẩn thận chải che đi lọn tóc bạc, đợi cát trong đồng hồ chảy đến hạt cuối cùng, mới hờ hững hỏi: “Nó vẫn không xin tha sao?”
Triệu Tang nơm nớp sợ hãi nhìn nét mặt bà ta, nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói: “Khả hạ đôn biết tính của điện hạ..”
“Thật chẳng biết tính khí của nó là từ ai. Người đàn bà lạnh lùng hừ một tiếng, vung vẩy cánh tay: “Bảo nó vào trong trướng đi!”
Bấy giờ Triệu Tang mới thở phào một hơi, rảo bước ra ngoài trướng, gọi cậu bé đã lạnh đến thâm tím cả môi vào trong. Dương Chính Đạo mới bảy tuổi đã lộ ra khí chất khoáng đạt đặc trưng của người nhà họ Dương, mặt mũi có những đường nét khá giống Thiện Tài đồng tử trong tranh Tết. Vì quỳ quá lâu, hai đầu gối của cậu gần như không cử động nổi, tuyết trên tóc đã tan thành nước, nhỏ xuống từng giọt. Triệu Tang định đỡ cánh tay cậu thì cậu lại đẩy ra, tự mình lết chậm chạp và khó khăn đến chiếc Hồ sàng rồi ngồi xuống.
Người đàn bà đi đến trước mặt Dương Chính Đạo, từ từ lau những giọt nước trên mặt cậu bằng chiếc khăn trong tay, cử chỉ dịu dàng hệt như một người bà nội hiền từ. Bà ta khẽ xoa tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Chính nhi, đừng trách bà cô. Cháu là hy vọng của Đại Tùy. Một ngày nào đó, cháu sẽ dẫn tướng sĩ thuộc hạ của mình về lại Trung Nguyên, nơi đó mới là nhà của cháu. Biết chưa?”
Dương Chính Đạo nghe những tiếng than nổ lách tách từ trong chậu lửa vọng đến, cắn chặt môi đến khi khắp miệng toàn mùi máu tanh. Trái tim của cậu thiếu niên bé nhỏ đã lạnh tới nỗi không còn chút hơi ấm. Từ khi có ký ức đến nay, cậu đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần rồi. Bà ta bảo đây là vận mệnh của cậu. Vận mệnh chưa bao giờ cho cậu cơ hội được lựa chọn, cũng chẳng bao giờ cho phép cậu hỏi một câu tại sao. Ngoài chấp nhận, không có con đường thứ hai để đi. Nhưng cậu vẫn không cam tâm: Tại sao cậu phải gánh vác những trách nhiệm hoang đường đó? Tại sao không thể cười thoải mái một lần như những người bình thường?
Thấy cậu lặng im, người đàn bà buông tay ra, lập tức thay đổi nét mặt, nghiêm nghị nói: “Cái thằng nhóc này sao lại ương bướng thế chứ? Có nghe lọt tai lời ta nói không?”
Dương Chính Đạo ngước mắt lên nhìn bà ta, cũng không biết lấy đâu ra can đảm, gằn giọng nói: “Cháu hận hai chữ ‘Đại Tùy’ này. Cháu cũng hận bọn họ gọi cháu là Tùy vương. Cháu không phải! Cháu không phải!”
Sau cơn ngạc nhiên tột độ, người đàn bà gần như dùng hết sức lực tát Dương Chính Đạo một cái đánh bốp, đến mức rát cả lòng bàn tay: “Ai dạy mày nói những lời này?”
Triệu Tang thấy trên mặt Dương Chính Đạo bỗng chốc hằn lên mấy vết bầm, không khỏi đau lòng, theo bản năng định lao tới chắn trước mặt cậu, nhưng vừa chạm phải ánh mắt dữ tợn của người đàn bà liền cảm thấy khiếp sợ, cuối cùng cũng chỉ quay mặt đi chỗ khác lau nước mắt. Dương Chính Đạo quật cường ngẩng đầu, ngôn từ sắc bén, ánh mắt còn lóe lên một tia khinh miệt: “Lẽ nào không phải sao? Trong lòng bà cô cũng hiểu mà! Triều Tùy mất rồi, cho dù chúng ta có về được Trung Nguyên, cũng không dựng lại nổi giang sơn Đại Tùy đã qua đó!”
Phải. Bà ta hiểu. Những năm qua, bà ta đối xử với Dương Chính Đạo như vậy, chẳng qua cũng chỉ để lừa người dối mình mà thôi. Bà ta đột nhiên hơi chán nản, những tưởng đứa trẻ này cam lòng chịu đựng tất cả sự hành hạ của mình vì sợ mình. Đến bây giờ bà ta mới hiểu, đó có lẽ còn là coi thường. Nhưng nó mới bảy tuổi. Một đứa trẻ bảy tuổi thật sự có thể có đầu óc chín chắn như vậy sao?
Bà ta đứng dậy, đi đi lại lại một hồi rồi mới bảo Triệu Tang dẫn người hầu ở trong trướng lui hết ra ngoài. Bà ta tự tay rót cho Dương Chính Đạo một chén rượu sữa ngựa nóng trong nồi, bỗng nhiên rất muốn nói chuyện với cậu bằng một thái độ bình đẳng: “Họ Lý đã ngồi vững giang sơn, nhưng không phải chúng ta không còn cơ hội. Nếu cháu có thể giúp nó đoạt được thiên hạ, thế thì cũng như nhau. Suy cho cùng cả hai có vận mệnh tương đồng, thậm chí còn trùng cả ngày sinh.”
Hai đầu gối của Dương Chính Đạo dần khôi phục lại cảm giác, từng cơn buốt nhói xoáy vào tim cậu. Cậu ngoảnh đầu, hoài nghi hỏi: “Người đó là ai?”
Người đàn bà nhìn chằm chằm vào cậu rất lâu. Nhờ sự tò mò của cậu, bà ta cảm thấy như được an ủi. Bà ta chậm rãi mân mê chuỗi vòng bằng mã não trên cổ tay: “Vào ngày cháu về đến Trung Nguyên, tự khắc sẽ biết nó là ai?”
Dương Chính Đạo hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này: “Nếu như cả đời này cháu không về được Trung Nguyên thì sao?”
“Không thể nào!” Người đàn bà gằn giọng, mắt sáng lên như đuốc, “Không quá mười năm, Đột Quyết ắt sẽ thất bại trong tay người nhà Đường. Đến lúc đó, cháu nhất định sẽ gặp được nó. Nhưng mà, cháu phải khiến bản thân có đủ năng lực để giúp nó trước đã, hiểu không?”
Dương Chính Đạo khẽ rùng mình một cái, nhưng không rõ vì lạnh hay là sợ hãi. Những vết sẹo trên khắp cơ thể cậu đều do người đàn bà trước mặt ban cho. Cậu hận bà ta, hận cả danh hiệu “Tùy vương” mà bà ta đặt cho, và càng hận cái vận mệnh mà người ta áp đặt lên mình.
Nhưng điều khiến cậu băn khoăn lo lắng là, cậu không thấy ác cảm với “nó”, mà theo lời của bà ta là người có vận mệnh tương đồng với mình, thậm chí còn có phần mong đợi. Vì người đó sẽ thay cậu tiếp nhận vận mệnh này, gánh nặng trên người cậu sẽ trở thành của người đó. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm và mừng rỡ, nhưng ngay sau đó một cảm giác áy náy kỳ lạ lại nổi lên.
Thế là, cậu gật đầu rất khẽ: “Cháu hiểu.”
Người đàn bà mỉm cười hài lòng. Theo bà ta nhớ, đây hình như là lần đầu tiên Dương Chính Đạo trả lời khẳng định cho câu hỏi của bà ta. Bà ta tiện tay cầm chiếc chăn trên giường khoác lên người Dương Chính Đạo: “Như này mới tốt. Nhớ đấy, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cháu đều phải toàn tâm toàn ý giúp đỡ nó. Bất kể cháu coi nó là em trai, là bạn, hay là chủ nhân.”
Cậu hỏi: “Nếu cháu không giúp nổi y thì phải làm thế nào?”
Người đàn bà trừng mắt, cương quyết nói: “Làm tất cả những gì cháu có thể để giúp nó thành công! Nếu vẫn không được thì cả hai đều sẽ chết! Trừ phi cháu sẵn sàng dùng tính mạng để bảo vệ nó, hoặc nó sẵn sàng dùng tính mạng để bảo vệ cháu.”
Dù Dương Chính Đạo bình tĩnh, lại thông minh từ nhỏ, nhưng cũng sợ tái mặt trước lời nguyền chết chóc đột ngột ập đến này. Tuy cậu hận bà ta, nhưng cậu tin vào năng lực dự đoán vận mệnh của bà ta. Cho nên cậu sợ, càng nghĩ càng sợ. Cậu buông bàn tay nắm chặt vạt áo nãy giờ, tim đập dữ dội không ngừng trong lồng ngực.
Kể từ đó, người đàn bà ngày càng bắt Dương Chính Đạo rèn luyện văn trị võ công gắt gao hơn. Còn Dương Chính Đạo dường như cũng có chút hứng thú thật lòng, đôi khi còn chủ động xin mấy người thầy dạy cho đạo làm quân vương. Bà ta vẫn ra tay đánh cậu, thậm chí có lúc còn chẳng vì lý do gì. Nhưng đánh xong vẫn sẽ ân cần hỏi han, quan tâm đầy đủ. Dương Chính Đạo thật sự sợ bà ta, song lại không thể không phục tùng bà ta.
Năm năm sau, quân đội triều Đường tấn công Đột Quyết trên mọi chiến tuyến. Hiệt Lợi khả hãn dựa vào đất hiểm ngoan cố chống cự mấy tháng, cuối cùng phải quỳ gối trước mặt đại tướng quân Lý Tĩnh. Nhưng người đàn bà đó lại thề chết không hàng. Hôm đó, bà ta mặc một bộ đồ tang màu trắng, cười quái đản ghê rợn. Bà ta nói mình là công chúa được hoàng đế Đại Tùy phong, chỉ có thể quỳ gối trước một mình hoàng đế Đại Tùy.
Dương Chính Đạo nhìn mũi đao sắc nhọn đâm vào ngực bà ta, máu nhuộm đỏ cả một vùng thảo nguyên, giống như hoa bỉ ngạn nở ở cõi âm trong truyền thuyết. Cậu lao tới nắm lấy tay bà ta, hỏi bằng giọng run rẩy: “Người đó là ai?”
Bà ta trợn tròn hai mắt, chật vật mấp máy hai tiếng, sau đó tắt thở. Sự căm hận và không cam lòng trong đôi mắt đó, dù là các tướng sĩ đã trải qua sa trường, nhìn thấy cũng đều lạnh sống lưng.
“Biểu huynh, biểu huynh… Lý Khác nhặt một quyển sách rơi trên mặt đất lên, khẽ gọi hai tiếng. Hai nén đàn hương thắp trong thư phòng đang chầm chậm tỏa ra mùi thơm làm người ta mê say.
Dương Chính Đạo mở đôi mắt ngái ngủ, chỉ cảm thấy đầu căng lên đau nhức ghê gớm, nhất thời không nhớ ra mình đang ở đâu. Gã chỉ biết, mình vừa trải qua một giấc mơ rất dài. Nghĩ đến những cảnh tượng đáng sợ trong mơ, gã không khỏi rùng mình, đến khi ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào mắt, gã mới hơi tỉnh táo, nhưng giọng nói vẫn đượm phần uể oải: “Đệ đi đâu thế? Ta làm sao thế này?”
Lý Khác ngồi quỳ trước chiếc bàn thấp, rót nước trà vừa mới pha xong trong ấm vào một chiếc chén sứ hoa mai gần đó: “Ta đi pha trà cho huynh, mới có một lát mà sao huynh đã ngủ quên được rồi?”
“Pha trà?” Dương Chính Đạo nhận lấy chén trà Lý Khác đưa cho, khẽ nhấp một ngụm, sau đó gật gù, “Trà này pha bằng nước suối Nam Linh sông Dương Tử phải không? Quả nhiên ngon không chê vào đâu được!”
“Sao huynh không nói là ta pha ngon?” Lý Khác thấy gã phấn chấn, trong lòng cũng ấm áp, “Toàn là những nguyên liệu mà huynh thích. Kỹ tính như huynh đúng là khó hầu!”
Dương Chính Đạo đặt chén trà xuống, đôi mắt trong veo như đầm nước sâu không thấy đáy, cười nói: “Vậy thì đa tạ Ngô vương điện hạ. Để hôm khác ta cũng sẽ tự mình xuống bếp nấu món ngon cho ngài ăn, có được không?”
“Đừng! Ta thực không dám đồng ý bừa với cái khẩu vị của huynh!” Lý Khác thu dọn giấy bút bừa bộn trên bàn, thấy gã đã uống liên tục ba chén thì biết gã thật sự thích, “Huynh vừa gặp ác mộng à? Ta gọi mãi huynh mới tỉnh”
“Không phải ác mộng” Dương Chính Đạo nghĩ đến người đàn bà đẹp với lọn tóc mai bạc không che giấu nổi đó, cùng những lời tiên đoán khủng khiếp về vận mệnh mà bà ta nói, bất giác nhíu chặt đôi mày, “Là nhớ lại những chuyện hồi nhỏ. Đệ biết đấy, ta sống ở Đột Quyết không hề tốt…
Lý Khác nghi hoặc hỏi: “Nhưng mà tại sao huynh lại gọi tên ta? Trong ký ức hồi nhỏ của huynh có ta sao?”
Dương Chính Đạo sờ hai đóa lạp mai trên chén, gắng hết sức để ổn định lại tâm trạng đang phập phồng không yên của mình: “Chắc bởi từng nghe người khác nhắc về đệ, mà cũng có thể do ký ức của ta hơi hỗn loạn. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Không phải đệ vừa từ Đông cung về sao? Chiến sự tiền phương thế nào?”
Lý Khác cười vui vẻ: “Còn suôn sẻ hơn cả tưởng tượng. Bất kể cơ cấu nhân sự, vũ khí trang bị, hay vật tư tài lực, Cao Câu Ly đều khó có thể là địch thủ ngang hàng với chúng ta, cho dù chiếm hết thiên thời địa lợi, cũng là lấy trứng chọi đá, không có gì phải nghi ngờ. Giờ mới chưa đầy ba tháng mà bệ hạ đã dẫn quân phá liên tiếp Cái Bình, Sa Thành và Bạch Nham, chắc chỉ độ nửa tháng một tháng nữa là đánh thẳng được đến Bình Nhưỡng. Cuối cùng ông ấy cũng có thể đạt được tâm nguyện của mình rồi!”
“Như vậy mọi người đều vui.” Dương Chính Đạo đứng dậy, đến trước cửa sổ đứng một lúc lâu mới kéo rèm xuống, “Trước khi lên đường bệ hạ đã giao phó công việc cho đệ nhỉ? Nếu không có đệ ở đây thì ông ấy sẽ không yên tâm mà mang theo nhiều văn thần võ tướng thế đâu.”
Lý Khác gật đầu nói thẳng: “Đúng! Ông ấy đã giao phó. Chỉ là, hiện giờ ta vẫn chưa thể nói cho huynh biết đó là chuyện gì.”
“Ta cũng không muốn dò hỏi bí mật của cha con đệ.” Dương Chính Đạo cười, “Đệ không cần đề phòng ta như phòng trộm đâu!”
Lý Khác bước đến bên cạnh gã: “Sao lại bảo mình là kẻ trộm? Hơn nữa, ta đề phòng huynh làm gì? Một thời gian sau, huynh tự khắc sẽ biết.”
Đang nói chuyện thì thấy Bạch Đàn gõ cửa bước vào, thi lễ nói: “Điện hạ, Giang Hạ vương phi muốn giữ vương phi và huyện chúa ở lại dùng bữa tối ạ! Có thể phải qua giờ Thìn mới về phủ được.”
Lý Khác xua tay nói: “Biết rồi. Ngươi đi chăm sóc họ cho cẩn thận.”
Dương Chính Đạo mỉm cười: “Nhạc mẫu thật sự rất thích Kỳ muội, dăm ba hôm lại mời muội ấy đến nói chuyện phiếm.
“Có lẽ là coi Kỳ nhi thành Tuyết Nhạn mà yêu thương” Lý Khác duỗi cánh tay, cầm chiếc áo khoác trên giường lên, “Cây trâm ngọc lần trước bảo Tào nghệ nhân mài chắc cũng xong rồi. Dù sao hiện giờ cũng rảnh rỗi, ta sẽ tự đi lấy. Huynh có muốn đi cùng không?”
“Đây là dinh phủ của đệ, không có đệ thì ta còn ở lại làm gì? Đi thôi!”
Hai người cùng nhau ruổi ngựa đến đường lớn phía Bắc phường Thanh Hòa, mới đi chưa được bao lâu thì thấy đằng trước có rất nhiều người tụ tập ở cửa Trí Bảo trai. Lý Khác và Dương Chính Đạo khó khăn lắm mới chen được vào trong đám đông vây quanh. Chỉ thấy Lưu chưởng quỹ đang cãi nhau với mấy thương nhân Đột Quyết đến đỏ mặt tía tai, vì nóng nảy mà trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Ông ta chỉ vào mấy người Đột Quyết, nói oang oang đầy giận dữ: “Các ngươi không được đi! Trên đất Đại Đường chúng ta mà cũng dám ăn quỵt à?”
Một gã đàn ông có vóc dáng vạm vỡ, để râu quai nón nói hai câu bằng tiếng Đột Quyết, giơ nắm đấm định đánh Lưu chưởng quỹ. Dương Chính Đạo lanh lẹ bước tới, lật tay túm lấy tay kẻ đó, nói với hắn bằng tiếng Đột Quyết: “Quy củ trên thảo nguyên chỉ dùng trên thảo nguyên, còn đây là Trường An, là dưới chân thiên tử!”
Tên râu quai nón cố giãy mấy lần vẫn không thoát khỏi sự kiềm chế của Dương Chính Đạo, liền nhìn gã với vẻ hung dữ, ngọn lửa trong mắt càng lúc càng cháy mạnh: “Đây không phải là việc của ngươi. Cút đi!”
Gã đàn ông áo đỏ dáng lùn ở bên cạnh nghe thấy câu này, ho mạnh hai tiếng, nói bằng tiếng quan thoại lơ lớ: “Bọn ta trả tiền rồi, là chưởng quỹ lằng nhằng chày cối, bắt nạt người nước ngoài bọn ta.”
“Sao các ngươi dám trợn mắt nói điêu như thế hả? Ta nhận tiền của các ngươi khi nào?” Cuối cùng Lưu chưởng quỹ cũng nghe hiểu, bất giác đùng đùng nổi giận.
Mọi người xung quanh nghe xong, đều lặng im, quay mặt nhìn nhau. Tên áo đỏ lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn đồng bọn ở bên cạnh nói: “Anh em bọn ta đều nhìn thấy, hai lạng bạc, không thiếu các ngươi một xu!”
Đúng thật là vô lại. Lý Khác chửi thầm một câu. Trên đời này, biện pháp hiệu quả nhất để đối phó với những kẻ vô lại chính là vô lại hơn thế nữa. Nghĩ đến đây, y sải bước đi tới bên cạnh tên áo đỏ, rút túi tiền bên hông hắn ra nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, đặt vào tay Lưu chưởng quỹ: “Chưởng quỹ đếm xem đã đủ chưa?”
Lưu chưởng quỹ mở túi tiền ra theo phản xạ, nhìn sơ qua, khuôn mặt lập tức rạng rỡ hẳn lên: “Đủ! Đủ rồi.”
Lý Khác gật đầu với Dương Chính Đạo, gã lập tức hiểu ý, buông tay tên râu quai nón ra: “Được rồi, các ngươi đi đi!”
Sau một thoáng kinh ngạc, mấy tên đó đột nhiên đồng loạt rút kiếm ra, tên áo đỏ nhướng cao đôi mày rậm, hét lên bằng giọng quan thoại còn ngọng nghịu hơn: “Các ngươi… các ngươi cướp tiền của người ta giữa đường giữa phố. Lẽ nào Đại Đường không có luật pháp sao?”
“Các ngươi nói gì cơ?” Lý Khác đưa tay gạt một thanh trường kiếm chắn trước mặt ra, quét mắt nhìn đám thường dân đang xem náo nhiệt ở hai bên, hỏi với vẻ rất ngạc nhiên, “Vừa nãy mọi người đều thấy mà, là bọn họ chủ động đưa túi tiền cho chưởng quỹ, có phải không?”
Dương Chính Đạo nhìn vẻ mặt vô tội của y, suýt nữa thì phì cười – quả nhiên là vô lại. Cũng không biết là ai trong đám đông đã hô lên trước: “Đúng! Chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy! Tự bọn họ đưa tiền cho Lưu chưởng quỹ!”
Vừa dứt lời, liền có người phụ họa. Sau đó càng lúc càng có nhiều người hưởng ứng. Trí Bảo trai đã mở được hơn hai mươi năm, xưa nay đối đãi với khách thành thực uy tín, cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện bớt cân thiếu lạng. Vả lại Lưu chưởng quỹ tính tình thật thà, có lẽ quan hệ với mọi người cũng cực tốt.
Tên râu quai nón ấn bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của tên áo đỏ xuống, vẫy tay về phía sau: “Chúng ta đi!”
Đám đông thấy cảnh này, không khỏi phá lên cười rồi tản đi. Dương Chính Đạo đang định cởi dây cho Xích Phong được buộc ở một bên, bỗng thấy tên râu quai nón vốn đã đi xa giờ lại quay trở lại cạnh gã, một câu bên tai gã bằng tiếng Đột Quyết. Nói xong, hắn liền cười lớn tiếng và nghênh ngang bỏ đi.
Khuôn mặt Dương Chính Đạo đỏ lên vì câu nói của hắn, hai tay bất giác buông thõng xuống. Gã đã rời Đột Quyết mười bốn năm trời, tại sao vẫn còn có người nhận ra? Không! Bọn chúng không phải là thương nhân bình thường, bọn chúng cố tình kiếm chuyện ở đây để thu hút sự chú ý của gã và Lý Khác. Nhưng bọn chúng là ai? Làm như vậy với mục đích gì? Dương Chính Đạo ngước mắt lên nhìn đám mây đỏ kỳ dị ở phía chân trời, tim đập càng lúc càng nhanh.
Lý Khác vuốt ve bộ bờm mềm mượt của Xích Phong, thuận miệng hỏi: “Hắn nói gì vậy?”
“Hắn…” Vẻ mặt Dương Chính Đạo mơ màng trong giây lát, sau đó gã mới nói với giọng điệu bình tĩnh khác thường, “Hắn nói, nhiều năm không gặp, Tùy vương có khỏe không?”
Lý Khác nhìn dòng người nườm nượp không ngớt trên đường lúc này, thản nhiên hỏi: “Biểu huynh để ý đến cách xưng hô này lắm sao?”
Dương Chính Đạo im lặng một lúc rồi mới thắc mắc: “Đệ không quan tâm bọn chúng là ai, cũng không quan tâm mục đích đến đây của bọn chúng, mà lại quan tâm xem ta có để ý đến cách xưng hô này hay không à?”
“Tại sao lại không?” Lý Khác giẫm vào bàn đạp, nhảy lên lưng ngựa, “Vì chắc là ta đã đoán được bọn chúng là ai, cũng biết mục đích đến đây của bọn chúng, nên đương nhiên ta quan tâm đến cảm nhận của huynh hơn những cái đó.”
“Sao đệ lại biết?” Dương Chính Đạo ngạc nhiên đảo mắt, vì câu nói này của y mà tim gã đập càng nhanh hơn, ngay cả gã cũng sắp không áp chế nổi, “Bọn chúng có ý đồ không tốt sao?”
“Bọn chúng tới Trường An… tất nhiên muốn kiếm chút lợi từ chúng ta rồi. Lý Khác gật đầu, trong mắt thoáng chút ưu tư. Những âm mưu và tính toán khi ấy vẫn rành rành trước mắt, chỉ cần nghĩ đến là y lại cảm thấy dựng tóc gáy. Còn bây giờ với sự xuất hiện của hai tên này, có vẻ như một cơn gió tanh mưa máu khác lại sắp ập đến. Người Đột Quyết? Đúng là có chút thú vị. Lý Khác chậm rãi vê ngón tay, nở nụ cười khinh miệt.
Nét lo ngại trong mắt Dương Chính Đạo càng đậm hơn: “Hồi nhỏ ta không thích cách xưng hô này, bởi vì người đàn bà đó ép ta làm những việc ta không muốn. Giờ nghe thấy nó, ta lại nghĩ đến đệ, ta chỉ sợ nó sẽ gây bất lợi cho đệ. Có lẽ bà nội nói đúng, ta không nên lại gần đệ quá.”
Lý Khác rảo bước chắn trước mặt Dương Chính Đạo, quở trách: “Huynh có chuyện gì thì cứ nói, đừng vòng vo bóng gió như thế, ta không chịu nổi.”
Vận mệnh. Dương Chính Đạo không để ý đến lời của y, chỉ đọc thầm hai chữ này. Đúng lúc gã đã quên những chuyện cũ năm xưa đó, thì chúng lại xuất hiện trong giấc mơ của gã. Có lẽ đó cũng là sự sắp đặt của vận mệnh. Gã ngẩng đầu, thấy một làn khói bếp lững lờ bay lên, nhưng chẳng mấy chốc lại bị gió chiều thổi tan.