# Từ Bi Khúc
Thể loại: Lãng mạn, nữ cường, cung đấu + đánh trận, ngược trước sủng sau…
Giới hạn độ tuổi: 13+ (có vài chương gắn mác 18+)
Đây là phần truyện tiếp theo của chuyện tình Tô Khiết và Trình Khâm, lần này là nói về chuyện tình của con trai hai người là Trình Diễn. Câu chuyện bắt đầu từ nàng có tên là Du Ca, con gái của đại tướng quân tiền triều Du Sát, kiêu sa diễm lệ như đoá huyết mai và tự do tự tại như một cánh chim trời. Vì giao ước giữa phụ thân và tân đế, nàng bước lên ngôi vị hoàng hậu. Nàng không màng vị trí đứng đầu lục cung chỉ bởi yêu hắn, cả đời bị hắn hắt hủi tàn nhẫn, trải qua si hận cùng nhau… “Ta xin chúc chàng: Giang sơn trường cửu, một đời an lành.”
Hắn là Trình Liệt, con trai của Viễn Phù Vương Trình Khâm, tài giỏi tàn độc và uy vũ hệt “cơn gió dữ”, tạo nên biến loạn để phế đế xưng vương. Hắn chưa bao giờ thôi hận nàng nhưng cũng chưa bao giờ thôi yêu nàng. Nhẫn tâm đem nàng giày vò trong đau khổ dẫu trái tim hắn nghìn lần đau hơn nàng, để đời này cứ loay hoay giữa yêu và hận… “Nàng phải ghi nhớ: Nhân quả tạo nên số mệnh, đôi ta chính là như vậy.”
Tự hỏi đến bao giờ, khúc hát từ bi về lòng khoan dung và tha thứ mới ngân vang lên trong lòng của hai con người đang ngồi trên vị trí cao nhất thiên hạ?
Võ Anh Thơ sinh năm 1991, hiện sinh sống và viết văn tại TP.HCM. Anh Thơ bắt đầu sáng tác từ năm học cấp 2, tới nay là tác giả của nhiều tiểu thuyết như: Hạ Tuyết, Mang Thai Tuổi 17, Nữ Hoàng Tạo Mẫu Tóc, Gái Xấu Công Sở, Người Mẹ Được Gửi Từ Thiên Đường, Lời Hứa Thủy Chung… cùng một số tập truyện vừa, truyện ngắn in chung khác.
Tác phẩm:
– Hạ Tuyết
– Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17
– Nữ Hoàng Tạo Mẫu Tóc
– Lời Hứa Thủy Chung
– Gái Xấu Công Sở
– Người Mẹ Được Gửi Từ Thiên Đường
– Làm Dâu Nhà Ma
– Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)
– Chú Hãy Ngủ Với Tôi
– Gặp Anh Là Điều Đẹp Nhất Của Thanh Xuân – Stay With You 2003
– Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
– Tâm Ý Thành
– Từ Bi Khúc
– Trừng Phạt (Punishment)
– Bướm Báo Thù (Điệp Tử)
– Án Tử Một Tình Yêu – The Death Of A Love
– Đời Bình An (1972)
Thành phố X, một ngày đầu hạ năm 2019, trong hoàng cung trải qua bao đời vua, giờ đây trở thành địa điểm tham quan của nhiều du khách trong lẫn ngoài nước, cũng là nơi để các học sinh sinh viên tìm đến hiểu thêm về những trang sử sơn son thiếp vàng, có một cô sinh viên tóc ngắn màu hạt dẻ đang ngước nhìn bức tường bị mưa bụi thời gian mai một nơi tẩm cung vắng vẻ thuở xưa, thốt lên: “Kỳ lạ! Quả thật rất kỳ lạ! Trình, anh có nghĩ như vậy không?”Mặc dù vẫn còn giữ vẻ hờn giận trong lòng, nhưng Thanh Du không thể dành nhiều thời gian cho cảm xúc đó. Vẫn phải tiếp tục công việc nghiên cứu và khám phá để hoàn thành luận án của mình với thầy giáo. Thanh Du nén hơi thở dài, bắt đầu kể về Hoàng hậu duy nhất của Hoàng Đế Hưng Dận, Du Ca Hoàng Hậu. Lịch sử ghi chép rằng sau cái chết của bà, Hoàng Đế Hưng Dận không lập hoàng tử nữa, mặc dù ông còn tại vị hơn ba mươi năm sau đó.
Hải Trình, đứng đan ngón tay trên máy ảnh, nhấn mạnh:- Đúng vì ông yêu vị Hoàng Hậu này nhất.
“Tại sao lịch sử không nhiều nhắc về Hoàng Hậu Du?”, Thanh Du bày tỏ thắc mắc. “Chỉ đề cập đến việc bà được sắc phong làm hậu ở năm nào, năm nào bị ốm và mất, và một số sự kiện quan trọng liên quan đến bà, thậm chí cái chết cũng chỉ được viết qua loa…”.
Hải Trình để máy ảnh ở ngực, nhìn đến tấm bảng mờ nhạt với chữ “Phụng Hoa Cung” và chia sẻ: “Em có biết điều gì mơ hồ nhất trên đời không? Chính là lịch sử. Mâu thuẫn phải không? Lịch sử đáng lẽ phải là những chuyện đã qua, rõ ràng nhất. Nhưng chính vì đã phai mờ theo thời gian, nó trở thành “sự thật” mơ hồ nhất…”
Thanh Du tỏ ra tự nhiên quan tâm: “Ý anh là lịch sử viết về Hoàng Hậu Du không đúng?”.
Hải Trình gạt mưa: “Có thể. Cũng có thể nó đã bị che giấu một số sự thật liên quan đến bà. Quan sử thường bị chi phối bởi các vị vua, có thể thay đổi hoặc che giấu một số thông tin. Ai biết được, có thể Hoàng Đế Hưng Dận đã ra hiệu không cho viết nhiều về Hoàng Hậu này.”
Với những thắc mắc không lời giải, Thanh Du chắc chắn bước vào việc tìm hiểu. Liệu Phụng Hoa Cung, nơi Du Ca Hoàng Hậu từng sống, có thể giúp cô hiểu rõ hơn về cuộc đời người phụ nữ này…Dận hoàng đế – Ý bạn có phải là cô sinh viên đang phát hiện người vua kia không? Câu chuyện tiếp diễn với những sự kiện bí ẩn liên tục. Trong một khung cảnh, Hoàng đế Dận mỉm cười với cô gái mặc váy đỏ đứng bên cạnh. Trong một khung cảnh khác, Hoàng đế Dận nắm tay cô gái ấy, ngồi trên xích đu gỗ, trông cả hai hạnh phúc biết bao. Và rồi, trong một khung cảnh khác, Hoàng đế Dận đứng một mình, không còn ai ở lại bên cạnh, kể cả cô gái mặc váy đỏ. Chưa kể đến cảnh Hoàng đế Dận từ xa nhìn về Phụng Hoa cung, rồi quay lưng rời đi, bóng dáng trong ánh chiều tà trở nên cô đơn đầy bi ai. Và rồi, cảnh Hoàng đế Dận đứng trên đỉnh cao nhất của hoàng cung, ánh mắt ngắm nhìn xuyên suốt cả miền đất rộng lớn, cho ta cảm nhận rõ ràng rằng trong lòng vua có một nỗi nhớ nhung sâu thẳm. Nhớ những lời Hoàng đế nói một cách rõ ràng: “Đừng viết quá nhiều về hoàng hậu, những kỷ niệm về nàng sẽ nằm trong ký ức riêng của trẫm.” Và cũng có những lúc khi đêm buông xuống, Hoàng đế Dận mở hộp trang sức cũ, ngắm nhìn những sợi phụng vàng từng cài trên mái tóc của ai đó trong quá khứ. Cuối cùng, cảnh Hoàng đế Dận trước khi nhắm mắt, dặn dò: “Khi trẫm ra đi, không ai được vào Phụng Hoa cung nữa…”- Du! Em sao vậy?Giọng lo lắng của Hải Trình giúp Thanh Du tỉnh giấc như thức dậy, cảm nhận mặt ướt đẫm và môi có vị mặn nhẹ, cô vội lau nhẹ. Nước mắt ư? Cô đang khóc sao? Chuyện gì vừa xảy ra? Vì sao cô khóc? Nỗi đau trong lòng cứ trỗi dậy. Liệu có phải do những hình ảnh vừa thấy trước đó không?Nhìn vào bức chân dung của vua, nhớ đến những dòng lịch sử kể rằng, mặc dù hậu cung vẫn còn đó nhưng Hoàng đế Dận quyết định không lấy hậu, khiến ông trở nên cô đơn hơn. Thanh Du tự hỏi liệu mình vừa thấy cuộc đời của Hoàng đế Dận sau cái chết của Hoàng hậu Du Ca? Để rồi cô cảm động đến mức khóc? Cảm xúc này thật kỳ lạ!Nước mắt không giả tạo, nỗi đau thoáng qua nhưng thực sự cảm thấy mãnh liệt, như cô đã trải qua điều đó…Hải Trình hỏi lần nữa, Thanh Du lau khô nước mắt, nhìn anh và gật đầu:- Em không biết, có lẽ là đau lòng cho Vua Dận…Nhìn cô bạn gái lo lắng, Hải Trình thở nhẹ và rút khăn giấy từ túi áo, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. “Em sao vậy? Sao lại khóc?”- Em thấy những hình ảnh kỳ lạ quá, liệu em có vấn đề không?- Không đâu. – Hải Trình cười với Thanh Du – Dường như Hoàng đế Dận sống khá cô độc, có lẽ do đau lòng trước cái chết của Hoàng hậu. Thậm chí còn có chi tiết ghi rằng, ông yêu mến một quý phi sau này chỉ vì người đó có nét giống với Hoàng hậu Du Ca.- Nhưng tôi nhớ lịch sử viết rằng, Hoàng hậu Du Ca không được yêu chuộng.- Đó chính là bí ẩn trong câu chuyện tình của Hoàng đế Dận với Hoàng hậu của mình, cũng khó hiểu lắm. Tuy nhiên, có bài báo từng viết: “Những điều bị từ chối bởi ý thức sẽ ẩn chứa trong tiềm thức”, một số người không thể nhận ra cảm xúc của mình, dù nó luôn hiện hữu. Anh nghĩ, tình yêu và nỗi đau trong lòng vua sẽ không bao giờ biến mất dù ông từ chối chúng như thế nào. Cảm xúc sâu thẳm vẫn tồn tại trong trái tim ông, chôn vùi trong tiềm thức.Hiếm khi thấy Hải Trình khép kín như thế, Thanh Du im lặng, hai người cùng nhìn chăm chú vào hai bức chân dung của vua và hoàng hậu, như trải nghiệm cảm xúc mới mẻ, đồng thời nghe thấu lòng về một tình yêu sâu lắng mà thời gian đã vùi dập, không có kết thúc có hậu. Hai câu cuối trong “Trường Hận Ca” của Lý Bạch hiện lên trong đầu:Thiên trường địa cửu hữu thì tậnThử hận miên miên vô tuyệt kỳRa khỏi, trời bắt đầu mưa. Hải Trình và Thanh Du không còn cách nào khác ngoài việc ngồi xuống trên ghế đá ở hành lang bị nước mưa dồn vào, lạnh lẽo. Trời nắng hè này sao mà có thể…Dưới trời mưa nhẹ nhàng, hai người ngồi lại bên nhau để thưởng thức bữa trưa. Khung cảnh tĩnh lặng, họ tha hồ ngắm nhìn những dòng mưa rơi. Thanh Du đã kết thúc việc ăn và nhận ra Hải Trình vẫn đang lặng lẽ nhấp nháp từng miếng cơm. Cô liền đưa gần hơn và nhẹ nhàng dựa vào vai anh. Từng hành động nhỏ như vậy làm nổi bật tình cảm chân thành giữa họ. Anh chàng lạnh lùng nhưng không bao giờ từ chối sự quan tâm từ Thanh Du, điều đó khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Thanh Du bất giác đặt đầu vào vai Hải Trình, cô nghe anh chú ý bảo cẩn thận không bị ướt nước mưa. Họ bắt đầu trò chuyện về việc tên của mỗi người có chứa phần của tên hoàng đế và hoàng hậu trong truyền thuyết. Liệu họ có phải là tái hiện của họ trong kiếp sau không? Nhưng sự lạnh lùng của Hải Trình không khiến Thanh Du nản lòng. Dù trò đùa giữa họ, nhưng mỗi câu hỏi cũng thể hiện sự quan tâm và yêu thương giữa họ.
Hải Trình không ngần ngại trấn an: “Anh không muốn em chết”. Dòng lướt qua nhưng ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc về tình yêu chân thành. Cả hai đều thấu hiểu tình cảm của nhau, từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày.
Cả hai kết thúc ngày bằng giấc ngủ ngon lành, với Hải Trình che chở cho Thanh Du. Khung cảnh bình yên dường như tái hiện cho một bức tranh tuyệt vời về tình yêu sẽ mãi mãi trường tồn qua thời gian và không gian.
Những dòng văn trên nằm trong tác phẩm dịch “Vấn [Hỏi] – Cổ Đường” của tác giả Võ Anh Thơ, lấy cảm hứng từ những mối tình đẹp trong truyền thuyết Trung Hoa. Sự kết hợp giữa tình yêu, sự quan tâm và suy nghĩ tế nhị đã tạo nên một câu chuyện đầy cảm xúc, đáng đọc. Chắc chắn rằng “Từ Bi Khúc” sẽ là một tác phẩm đáng để chờ đợi.