Cuốn sách “Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé” của tác giả Trang Trang là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng nhưng cũng đầy hài hước và cuốn hút. Từ việc gặp gỡ lạ lùng với hơn năm mươi người bạn của chàng trai, câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính là Ninh Phúc Sinh, một cô gái ngoan ngoãn, và Hạ Trường Ninh, một chàng trai kiên trì theo đuổi tình yêu của mình.
Hạ Trường Ninh ban đầu chỉ đến gần Phúc Sinh với mục đích riêng, nhưng sau đó tình cảm của anh dần trở nên chân thật. Trong khi đó, cuộc tình giữa Phúc Sinh và Đinh Việt cũng gặp phải khó khăn khi Đinh Việt bị dính líu vào vụ buôn lậu. Câu chuyện tình yêu của họ trải qua muôn vàn sóng gió, liệu họ sẽ vượt qua được những thử thách này?
Cuốn sách mang đến câu chuyện lôi cuốn với nhiều cung bậc cảm xúc và bất ngờ. Từ cuộc tình tay ba đầy khó khăn đến quyết định cuối cùng của Phúc Sinh khi mối quan hệ với Đinh Việt bị đe dọa, liệu tình yêu có thể chiến thắng mọi thử thách? Để khám phá câu trả lời, hãy đọc ngay cuốn sách này!Trong lần đọc này tôi đã phát hiện một cuốn sách tuyệt vời mang tên “Sự Can Thiệp Khó Kiểm Soát”. Tác giả đã tái hiện một cách tinh tế những tình huống gia đình phức tạp mà chúng ta có thể gặp phải hàng ngày. Những cuộc trò chuyện, những phản ứng của các nhân vật đã được miêu tả rất sâu sắc và chân thực.
Câu chuyện xoay quanh Phúc Sinh và những rắc rối liên quan đến việc lựa chọn hôn nhân của mình. Sự can thiệp không mong muốn từ gia đình và áp lực xã hội đã khiến Phúc Sinh đối mặt với nhiều biến cố. Tuy nhiên, qua từng trang sách, tác giả đã khéo léo đặt ra những tình huống khó khăn nhưng cũng rất gần gũi và thực tế.
Nhân vật chính được phác họa rất chi tiết, từ những suy nghĩ, lo lắng đến cảm xúc. Độc giả không thể không cảm thông và đồng cảm với Phúc Sinh trong hành trình tìm kiếm lẽ sống của mình. Mỗi trang sách đều khiến người đọc không thể dứt ra khỏi, muốn khám phá thêm về số phận của Phúc Sinh và câu chuyện xung quanh.
Nếu bạn đang tìm kiếm một cuốn sách đầy cảm xúc, sâu sắc và lôi cuốn, “Sự Can Thiệp Khó Kiểm Soát” chính là lựa chọn hoàn hảo. Đừng bỏ lỡ cơ hội khám phá câu chuyện đầy ý nghĩa này!Gần đây Thuẫn Thành vừa hoàn thành công trình xây dựng tòa nhà Kiến Hành với giá trị lên tới hàng chục triệu đồng đấy! Dì tôi mãi không ngừng khen ngợi Hạ Trường Ninh vì sự chăm chỉ và kiên trì của anh.
Mẹ tôi tỏ ra rõ ràng đã nhận ra vẻ ngoại hình lịch lãm, giàu có và tài năng của chàng trai này. Tôi nhìn vào đôi mắt của mẹ và biết ngay rằng Hạ Trường Ninh đã chiếm trọn trái tim của bà rồi. Tôi không dám dẫn dắt nhiều hơn, chẳng biết liệu tôi có sẽ hẹn hò với người thuộc dòng họ Hạ hay không. Điều tốt nhất hiện tại là giữ lý trí và suy nghĩ thận trọng.
Mẹ tôi cuối cùng cũng đồng ý: “Phải công nhận là ta đã biết gốc gác của họ, không phải là người tồi. Hãy để Phúc Sinh gặp anh ấy đi.”
Sự bất ngờ lớn khi mẹ tôi nói rằng Hạ Trường Ninh không phải người tồi. Trên thế giới này không phải ai cũng tồi đâu!
Hôm sau, cả tôi và Hạ Trường Ninh đều nhận được lời mời hẹn hò từ dì và mẹ anh ta: 7 giờ 30 tối gặp nhau tại quán trà Ngưng Lộ Hương. Khi tới, người đón tôi là nhân viên quán trà, hỏi công tác viên: “Xin chào, anh Hạ ngồi bàn nào?”
Tôi đã tốt nghiệp đại học và nặng 42kg, tóc buộc đuôi ngựa, mặc áo len rộng, quần jean và giày thể thao, đeo ba lô. Nhìn vào gương, tôi thấy mình giống học sinh trung học, chẳng thể tin rằng chàng trai Hạ Trường Ninh với vẻ ngoại hình lịch lãm, giàu có đó sẽ để ý tới tôi, trừ khi anh ấy thích Loli. Ý nghĩ vội vã, tôi cảm thấy da gà cả người.
Mặc dù tôi sẵn sàng, mẹ tôi vẫn lo lắng. Tôi chưa từng hẹn hò với ai từ khi còn nhỏ. Mẹ cảnh báo: “Phúc Sinh à, trước 9 giờ 30 tối con phải về nhà. Dù Hạ Trường Ninh tốt như thế nào đi chăng nữa, hãy nhớ luôn phải về sớm, con gái ở ngoài muộn không phải là con gái tốt.” Tôi nhìn mẹ với ánh mắt ngạc nhiên và quyết định sẽ kể mọi chi tiết về Hạ Trường Ninh khi về nhà, để giúp bố mẹ tôi không tin tưởng quá mù quáng vào những người mà dì tôi giới thiệu sau này.
Khi đến quán trà Ngưng Lộ Hương, sau khi nhận ra ám hiệu, tôi được dẫn vào bên trong bởi một nhân viên phục vụ. Tôi liếc nhìn xung quanh để tìm người tên Hạ Trường Ninh. Mắt tôi luôn tìm kiếm những người cao lớn, và trong lòng tôi chắc chắn rằng anh ta sẽ là một chàng trai cơ bắp.
“Anh Hạ, người anh đợi đến rồi,” nhân viên phục vụ nói với sự lịch lãm. “Anh Hạ?” Cách gọi mới lạ quá! Phải chăng anh ta không muốn được gọi là giám đốc Hạ hay Mr. Hạ mà chủ động chọn anh Hạ? Anh ta có phải là người trong xã hội đen không? Tôi nhân nà quan sát kỹ anh ta, nhưng cảm thấy như đang xem xét anh ta từ đầu đến chân.
Chiều cao của anh ta chắc chắn thật, và dáng vẻ khi anh ta ngồi cũng phải cao hơn 175cm. Về ngoại hình, anh ta vượt trội với đôi mắt giống Michael, nụ cười của Wonbin, và anh ta… không béo, không cơ bắp, nhưng trông sao nhỉ? Trong khi tôi vẫn đang nghĩ suy, anh ấy nói: “Phúc Sinh phải không, ngồi đi.”
Khi nhìn thấy anh ta, nhân viên phục vụ đã sẵn lòng kéo ghế cho tôi, và khi anh ta nói, nhân viên liền thực hiện hành động đó. Anh ta giống với ai nhỉ? Tôi vẫn còn đang suy nghĩ.
“Uống gì?” Anh ta hỏi.
“Trà Trúc Diệp Thanh.” Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn lần nữa, giọng nói của anh ta thật sự mê hoặc, không cao quá như thái giám cũng không ồ ạt như Lỗ Trí Thâm. Oh, tại sao lại nghĩ đến hai người này nhỉ? Người không nói gì, còn người thì nổi tiếng chỉ biết cắt cây dương liễu! Cả hai đều là tôi không tốt sao?
Tôi im lặng và suy ngẫm, bắt chước hành động của các cô gái khiêm tốn ngửa mày. Tôi quyết định, nếu tôi im lặng không nói gì, có lẽ chưa đến nửa tiếng thì chúng ta sẽ ra về mỗi người một đường.
Chưa đến một phút im lặng, Hạ Trường Ninh bắt đầu gọi điện thoại: “Ừ, quán trà Ngưng Lộ Hương, vào cửa rẽ phải.”
Được! Được rồi! Dường như anh ta không để ý tôi, và anh ta còn phải gọi điện thoại ngay. Nếu anh ta không hứng thú, tôi có thể tìm cớ để rời khỏi. Tuy chưa từng áp dụng những cách này trước đây, nhưng trên đời đàn bà đã từng dùng rồi, cơ bản là tại sao để chờ đến khi “lợn chạy” khi bạn đã thấy “lợn” ấy chứ.Tôi thả lỏng người, khóe miệng khẽ mỉm cười. “Phúc Sinh học Trung văn à?” “Vâng.” “Mới tốt nghiệp à?” Những lời này chẳng phải thừa thãi sao? Trước khi gặp dì tôi có thể quên những thông tin cơ bản này sao? Vậy thì chỉ có một cách giải thích, đó chính là không có gì để nói nên mới hỏi thế này. Giọng anh ta có vẻ uể oải, giống như cốc Trúc diệp thanh trước mặt tôi, trên miệng cốc phủ một lớp sương mù, có cảm giác chán nản lười nhác. Được lắm, hay lắm! Ha ha! Nếu như có thể tôi chỉ muốn cười phá lên. Bây giờ chỉ đợi bạn anh ta đến là tôi sẽ lịch sự lên tiếng: “Anh có việc bận, vậy tôi về trước.” Không đến năm phút sau, bạn anh ta, không, chính xác là các bạn của anh ta đến. Cái tên này, được lắm, đến là đến năm, sáu người liền. Nhân viên phục vụ vội mang trà tới. Tổng giám đốc Hạ Trường Ninh, anh không để ý tới Ninh Phúc Sinh tôi đây nên tìm người đến nói chuyện chứ gì. Được, được lắm! Đang định lên tiếng cáo từ thì Hạ Trường Ninh liền giới thiệu tôi với bạn bè anh ta khiến tôi shock nặng: “Đây là bạn gái anh, Ninh Phúc Sinh.” “Chào chị Sinh.” Sáu, bảy người đồng loạt lên tiếng chào tôi. Tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo bước ra từ thân phận bạn gái thì lại bị hai tiếng “chị Sinh” giáng cho bản thân không còn ra người ngợm gì nữa, cảm giác shock đến mức hồn lìa khỏi xác. Chị Sinh, sao tôi nghe nó cứ giống giống với cách gọi bà chủ béo ị ở quán mì Trường Xuân đầu phố Tây hay nhân viên mát xa chân trong phòng rửa chân ở phố Đông nhỉ? Huống hồ những người gọi tên tôi xem ra cũng phải hơn tôi tới hai giáp! “Đừng… gọi thế, gọi Phúc Sinh là được rồi.” Tôi lắp bắp nói, không phải tôi muốn giả vờ dịu dàng, nhưng mà quả thực mũi tôi sắp chạm vào cốc đến nơi rồi. Bên tai tôi vang lên một tràng cười, khi tôi ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Trường Ninh đang nghiêng ngả nói cười trong điện thoại và coi tôi như không hề tồn tại: “À, đám A Thất đều ở đây rồi, đến đi, quán trà Ngưng Lộ Hương nhé.” Cuối cùng tôi cũng đã tìm được cái cớ, lúc anh ta ngắt điện thoại tôi liền lên tiếng: “Anh có việc thì em xin phép về trước.” “Đợi chút đã, để anh đưa em về.” “Không cần đâu.” “Mẹ anh bảo anh nhất định phải đưa em về đến nhà.” Tôi chỉ còn cách ngồi đợi anh ta và đám A Thất – gọi tôi là “chị Sinh” kia nói chuyện xong. Lặng lẽ uống trà, Trúc diệp thanh, một chén mát lòng, sắp về rồi, sắp nói xong rồi… tôi uất ức thầm nghĩ thế. Những lời mẹ tôi dặn dò trước khi đi, phải về trước chín giờ ba mươi phút giống như thánh chỉ, có giết chết tôi cũng không dám trái lệnh. “À, anh Hạ, lâu lắm không gặp.” Một giọng nói lanh lảnh vang lên khiến trong đầu tôi hiện ngay ra hình ảnh của Vương Hy Phượng(2). Theo tiếng nói là tiếng bước chân dồn tới, hai chiếc bàn tròn trước mặt biến thành ba cái, lại thêm bảy, tám người nữa. “Giới thiệu chút nhé, đây là Ninh Phúc Sinh bạn gái anh, đây là chị Trần, anh Trương…” Tôi tiếp tục bị Hạ Trường Ninh hạ gục. Chị Trần xinh đẹp, quyến rũ ngồi xuống cạnh tôi, tôi cười khan và gật đầu chào, người ta nhìn tôi rất tự nhiên. Tôi thầm nghĩ, chị này nhìn cũng tầm ba mươi, chắc không lên tiếng gọi tôi là “chị Sinh” đâu nhỉ? Chị Trần châm một điếu thuốc, móng tay sơn đỏ giống như mắt chú thỏ non lướt qua mặt tôi. Chị ấy thốt lên một câu khiến lần thứ hai trong đêm nay tôi không cách nào ngủ ngon được: “Nên gọi là chị Hạ chứ nhỉ?” Tôi gục! Tôi gục lần nữa! Tôi muốn thổ huyết tươi mà gục xuống quá! Hạ Trường Ninh chẳng hề có ý phản đối mà chỉ khẽ mỉm cười âm thầm thừa nhận. Tôi chết chìm trong âm thanh của hai chữ “chị Hạ”. Đừng trách tôi chửi bậy, thực sự là từ xưa đến giờ tôi chưa mắng ai bao giờ, chỉ âm thầm mắng trong bụng thôi, chưa nói ra bao giờ. Bây giờ tôi cũng đang mắng thầm trong bụng đây: Con bà nó! Sao chị không gọi tôi là Tường Lâm, gọi tôi là thím Tường Lâm(3) đi! Đây là lần thứ hai tôi mở miệng nói đến chữ về. Trong khi chờ đợi khoảng thời gian rỗi giữa cuộc nói chuyện của tốp người thứ nhất và tốp người thứ hai, tôi thể hiện thái độ lễ phép, gia giáo mà con cháu dòng dõi thư hương nên có và nói: “Mọi người cứ vui vẻ, tôi xin phép”Chẳng hiểu sao nhưng chúng ta cứ nhốt mình vào với câu chuyện, như thể chúng ta đang ở ẩn ngay trong thế giới đó vậy. Hạ Trường Ninh, có vẻ như vẫn đang nhai chả, mà bản thân tôi thì cứ ngồi đợi chờ, đang ngủ quên giữa quán đầy người. Thấy vui phết phải không? Để đấy, chúng ta hãy cùng chờ đến giờ “chín ba mươi” rình rang ra về.Với sự trở mặt và sự thô lỗ của Hạ Trường Ninh, cuộc gặp gỡ đáng nhớ của tôi trở thành cực kỳ khó khăn. Tuy không muốn lựa chọn thứ hai, nhưng chịu đựng sự xấu hổ khi bị ông ta đùa cợt cùng mọi người thật không dễ chịu. Quả thực, tôi cảm thấy không muốn đối diện với tình huống như vậy. Thế nhưng, qua tất cả những sự cố, cuốn sách “Từ Bỏ Em Kiếp Sau Nhé” của tác giả Trang Trang đã tạo ra một cung bậc cảm xúc đầy kịch tính và hấp dẫn. Chắc chắn bạn sẽ không thể rời mắt khỏi trang sách này!