Trải qua bốn năm, đôi lứa rơi nước mắt. Đổi lại của bảy năm tình bạn, là nỗi thống khổ khắc sâu trên khuôn mặt.
Người bạn thân đáng tin cậy mà ta nghĩ mãi mãi, người yêu đến tận trái tim ta, cuộc sống đã để lại cho ta hai từ: “Tưởng như…”
Chu Tử Đằng, liệu cô đã quá ngây thơ như “bạn thân” đã nói, hay đã mù quáng như “người yêu” đã lừa dối?! Những người mà cô tin tưởng, lại quay sang gieo rắc đau khổ. Người yêu của cô, Ngũ Ngạo Quân, vô tình phản bội với Đường Vi Yên, người mà cô coi như chị em ruột.
Một Chủ nhật ảm đạm, không có ánh nắng. Chứng kiến hai người họ thân mật tại nơi tình yêu cô bắt đầu, cô chỉ im lặng, mắt chỉ còn một giọt lệ lăn dài trên má.
“Hai người muốn ở bên nhau, vậy thì được, tôi sẽ ra đi.” – Một phút lưỡng lự, cô nắm chặt con dao ẩn sau lưng và lao tới hai người họ. Đường Vi Yên nhanh trí hơn khi tát cô mạnh trước khi cô kịp rút dao. Sau đó, cô chỉ nhìn thấy con dao trong tay mình bị cướp và chọc thẳng vào trái tim.
Chủ Nhật đó, thật đau lòng.
Cô đã chết… ít nhất vậy là cô nghĩ. Khi mở mắt lần nữa, cô nhận ra mình nằm trong căn phòng trống trải, chỉ có một chiếc gương lớn ở giữa. Nhìn vào gương, đó không phải là cô…
…
Cô đã xuyên không, nhập vào thân phận giống hệt và là nữ nhân vật phụ có kết cục đau lòng nhất trong cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc…
Hoa Tử Đằng… đã héo úa một lần.
Có quá nhiều bi kịch xảy ra.
Những oán hận cứ ẩn náu trong lòng giờ đang rỉ máu trong tâm trí. Cuộc sống của ngày hôm qua đã thay đổi ta như thế nào?
Ta nhìn thi thể của Mộc Diêu Tuyền nằm yên trong vũng máu đỏ.
Cảm giác cô đơn kỳ lạ.
Và giờ, ta lại nhớ rồi sao?
Nhớ về thời niên thiếu, khi ta là cô gái tóc dài, hồn nhiên cười đùa với bạn bè, rồi về nhà được ấp ôm trong tình thương gia đình. Đó là thời kỳ khi mọi người khen ngợi gia đình ta có đứa con gái xinh đẹp, đứa con gái khác dễ thương như hoa và cậu con trai út hấp dẫn hơn người. Gia đình Chung thật may mắn!
Đó là niềm tự hào của cha mẹ và của ta về một tổ ấm hạnh phúc. Nhưng rồi một cú lừa, tất cả mọi thứ tan biến. Hai mươi ba năm hạnh phúc tồn tại của ta giống như một cơn ác mộng nhanh chóng tiêu tan.
Ánh mắt đau khổ của mẹ, khuôn mặt tuyệt vọng của cha, và tiếng kêu đau đớn của em trai, từng cảm xúc châm chọc tận sâu trong tâm hồn ta cho đến khi nó tan vỡ.
Tại sao trời mưa vào ngày đó?
Tại sao mưa rơi cuốn đi máu của gia đình Chung vô tội, rồi rửa sạch dấu vết của bọn Lãnh tàn bạo?
Tại sao mưa? Để hình ảnh chị em cầm tay nhau chạy trốn trong bão mưa trở nên cô đơn và bi thảm hơn sao? Mưa rơi trôi những tội ác, nhưng không bao giờ cuốn trôi hận thù trong ta.
…
Hâm mộ một cuốn sách Tử Đằng Không Nở Lần Hai – Không Còn Là Nữ Phụ của tác giả Ka La Ra, bạn nhé.