Trong cuốn sách này, câu chuyện xoay quanh nhân vật Uyên và những suy tư, cảm xúc của cô trong một buổi chiều mưa dài. Uyên, một cô gái xinh đẹp và ấm áp, được mô tả rất tỉ mỉ và sâu sắc trong từng chi tiết. Việc tạo hình nhân vật đem đến sự sống động và gần gũi, khiến người đọc dễ dàng đồng cảm với Uyên.
Sự tập trung vào việc mô tả cảm xúc và tâm trạng của nhân vật chính khiến câu chuyện trở nên chân thực và gần gũi. Ngôn ngữ của tác giả rất dễ tiếp cận và lôi cuốn, mang lại cho độc giả cảm giác như đang ngồi kể chuyện cùng một người bạn thân.
Khám phá cuộc sống và suy tư của Uyên trong những khoảnh khắc bình yên nhưng đầy ý nghĩa của cuộc sống là điều đáng trải nghiệm qua cuốn sách này. Đây chắc chắn là một tác phẩm đáng đọc cho những ai yêu thích văn học tâm lý và tìm kiếm sự sâu sắc trong con người.Uyên biểu diễn âm nhạc cùng với âm nhạc đầy sức sống, cuốn hút như kêu gọi mọi người cùng chung tay xây dựng lại quê hương buồn tàn, hỏi sụp. Uyên hát với tâm hồn sôi động như thể Uyên đang thắp sáng niềm hy vọng trong lòng cộng đồng. Uyên hát quên mình, đầy nhiệt huyết như tham gia hoạt động của đoàn thanh niên sinh viên học sinh Nguồn Sống.
Trẻ em trong khu phố ngừng chơi đùa, tập trung quanh cửa sổ hát theo Uyên. Uyên vui vẻ bắt chước không khí sôi động bất ngờ ấy. Khi cây đàn vừa im lặng, tiếng gõ cửa vang lên, Uyên hỏi:_ Ai đó đó chứ?_ Đấy, em đây đây!
Nghe tiếp âm thanh phản hồi, Uyên rất vui sướng, tựa ngay cây đàn lên salon, chạy tới mở cửa cho Đại. _ Thật may khi có cơn mưa lớn như vậy!_ Thế à?
Uyên cười:_ Hôm nay em đến nhà tôi giữa trời mưa lớn như thế này.
Đại vỗ vai bạn:_ Chỉ vì buồn chán mà đem đàn ra chơi à!… Vào đi nào.
Đại đi theo Uyên vào nhà:_ Tôi tưởng cậu đang bận rộn đấy!
Uyên cất sách trên bàn:_ Ừ, thực sự tôi cũng rất bận.
_ Bận với ai vậy?_ Bọn trẻ em trong khu phố.
Đại mỉm cười, nhìn chằm chằm:_ Chị Đài đâu rồi?
_ Mẹ tôi có việc ở Bảo Lộc từ sáng sớm.
_ Thật là lạ, nhà đông người mà vắng vẻ thế.
_ Tôi cảm thấy “sợ” cái không khí này. Định ra ngoài chơi mà trời lại mưa.
_ Thật may mắn!
_ May chỗ nào thế?
_ Vì có cơn mưa lớn mới gặp được em!
Cả hai cùng cười. Đại là bạn thân nhất của Uyên trong lớp. Bạn bè gọi Đại là “cây gạo” vì Đại rất chăm học, ít đi chơi; chỉ khi cần phải ra ngoài thì Đại mới xuất hiện. Trong lớp học, Đại, Uyên và Diễm Hương là ba học sinh giỏi nhất, được thầy cô yêu quý không ngừng.
Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là hè. Năm nay không phải năm thi nên các cô cứ trông có vẻ thoải mái hơn, không còn căng thẳng, lo sợ như các năm khác. Sang năm học tiếp theo, Đại và Uyên sẽ thi Tú Tài I, vì vậy cả hai đang suy tính xin phép gia đình để du lịch xa trong kỳ nghỉ hè để thỏa chí. Mùa hè này là cơ hội du lịch cuối cùng cho Uyên vì từ năm sau, cả hai sẽ luôn chuẩn bị cho kỳ thi liên tục, không bao giờ có một năm nào là nghỉ không phải thi.
Uyên đang lên kế hoạch mời Đại đi Đà Lạt vì thành phố này được biết đến với cảnh đẹp, mộng mơ và là điểm dừng chân lý tưởng của du khách. Đà Lạt không còn xa lạ với Uyên nhưng Uyên vẫn muốn đặt chân đến vì Uyên yêu thích nơi đây đến mức khó có thể cưỡng lại.
_ Đang nghĩ gì vậy Uyên?_ Tôi đang suy nghĩ về Đà Lạt đó.
_ Cậu sẽ lo lắng cho nhanh quá à?
_ Ừ! Chưa đầy ba tuần nữa mà Đại ạ!
_ Rất sớm.
_ Cậu đã xin phép gia đình chưa?
_ Có rồi!… Cậu định địa đi nào?
_ Hồi đầu tháng bảy đó.
_ Sau khi nhận thưởng, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
_ Ừ! À, còn chuyện này nữa, Đại à! Cậu đã nhắc tôi.
_ Khi nào phát thưởng vậy?
_ Ngày mười tám tháng sáu.
_ Có chắc chắn không?
_ Chắc rồi!
_ Ai đã nói vậy vậy?
_ Cô Nguyệt.
_ Cậu đã đến thăm cô Nguyệt chưa?
_ Đúng vâng!
_ Cô đã xem điểm cho tôi chưa?
_ Thật không cần phải nói. Tôi đã tính điểm giúp cô ấy!
Uyên hồi hộp:_ Hạng mấy tôi đấy Đại?
Đại trêu chọc Uyên:_ Chờ chút! Cần gấp đến thế sao?
Uyên nhăn nhó:_ Rõ ràng! Hãy nói ngay đi. Tôi đang chờ đợi run rẩy đây mà.
Đại khẽ nói:_ Chờ chút! Tôi chưa nói xong vì cậu chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Uyên nóng vội hỏi:_ Nhiệm vụ gì chứ?
_ Nhiệm vụ đón khách.
Uyên suy nghĩ suốt nửa phút:_ À, ừ xin lỗi nữa!
Sau khi nói xong, Uyên chạy vào pha nước, một lát sau quay ra với hai ly nước cam đường. Uyên hỏi:_ Đã lâu không nói chuyện, tôi đã quên. Có chuyện gì với tôi không?
Đại nắm chặt thìa trong ly nước:_ Hãy tiếp tục!
Uyên hồi hộp:_ Nói đi!
_ Khi ghé qua nhà cô Nguyệt, tôi mang tin vui.
_ Tin gì?
_ Mùa này tôi và cậu đều đạt hạng nhất.
Uyên mừng rỡ, vỗ tay lên:_ Hạng nhất phải không?
_ Ừ!
Uyên nhìn Đại, đôi mắt rạng rỡ:_ Tôi cực kỳ hạnh phúc Đại ơi!
Đại thốt lên:_ Tôi cũng vậy!
Uyên luôn mong chờ điều đó, và nay ước mơ của Uyên đã thành hiện thực. Nếu điều không như lời Đại nói, Uyên không biết phải buồn đến đâu. Không chỉ một mình Uyên buồn, mà cả bố mẹ Uyên cũng buồn không ít, vì từ lâu họ luôn mong muốn Uyên là học sinh giỏi nhất lớp, không chị thua ai cả.
Những tháng Uyên xếp thứ hai, sau Đại, mỗi khi mang bảng điểm về kể cho bố mẹ ký, Uyên lo lắng và cực kì căng thẳng! Nhưng bố không trách mắng Uyên, không tỏ ra buồn phiền mà chỉ khuyến khích.Tháng sau, Uyên cần cố gắng hơn đấy. Đôi khi Uyên buồn lắm, nhưng không sao cả. Cả hai đều là học trò xuất sắc và thông minh. Dù khiến Ngy thất vọng, Uyên từng làm việc đó với tinh thần tốt. Không có ganh ghét giữa họ, chỉ là đối phó với sức học giới hạn. Uyên nhường Ngy và ngược lại. Dù mọi người nghĩ họ giả tạo, thực ra họ không ganh ghét nhau. Họ thậm chí chúc phúc cho nhau. Bố còn thích ăn canh chua cá lóc. Uyên quyết tâm nấu món ấy hôm nay. Khi bố về trễ, Uyên lo lắng nhưng sau cùng mọi chuyện đã rõ. Mẹ của Uyên đã qua đời. Uyên bàng hoàng đến mất thể hiện”>