Tư vấn về cuốn sách “Nàng Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương”
Nội dung cuốn sách mang đến câu chuyện vô cùng gây cấn khi chúng ta theo dõi cuộc sống khó khăn của Tống Tân Đồng, một cô gái trẻ bất ngờ xuyên không về cổ đại với nhiều trách nhiệm đang đè nặng lên vai.
Từ những chi tiết tinh tế và phong cách viết lôi cuốn, tác giả đã tạo nên một thế giới đầy hấp dẫn và đầy thú vị. Cảm xúc của nhân vật được mô tả rất chân thực, giúp người đọc hiểu rõ hơn về tâm trạng và suy tư của họ.
Những tình huống hài hước giữa Tống Tân Đồng và hai đứa em nhỏ khiến câu chuyện thêm sinh động và ấm áp. Đọc xong, ta không chỉ cảm thấy tự hào với sức mạnh và sự kiên trì của nhân vật chính mà còn hòa mình vào những tình cảm đồng tình và gia đình đáng yêu.
Nếu bạn đang tìm kiếm một cuốn sách giải trí vừa sâu sắc vừa lôi cuốn, “Nàng Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương” chắc chắn sẽ là lựa chọn hoàn hảo. Hãy bắt đầu cuộc hành trình đầy spước vị này ngay thôi!Nhìn cậu bé Tiểu Bảo êm đềm suy yếu ngồi dậy, búi tóc nhỏ chăm chú hỏi cô chị: “Cô chị xem, em khỏe chưa vậy?”
“Em thực sự đã khỏe?” Tiểu Bảo nhìn bằng ánh mắt trẻ thơ hỏi: “Cô chị, em đói bụng, bụng cứ kêu suốt nửa ngày rồi.”
Đại Bảo nhìn cô Tống Tân Đồng với vẻ hoài nghi: “Cô chị, em thực sự đã khỏe chưa?”
“Em đã hết bệnh rồi, không tin em sờ sờ ở đây còn ấm hay không?” Tống Tân Đồng nhớ lại từ ký ức của chủ trước khi bị bệnh biết Đại Bảo thường sờ trán cô.
Đại Bảo bắt tay hướng lên, sờ nhẹ trán của Tống Tân Đồng, mỉm cười: “Thật sự không ấm nữa.”
“Tất nhiên là không ấm nữa, đã khỏe rồi, không cần uống thuốc.” Tống Tân Đồng dần dần vươn lên, kéo Tiểu Bảo theo rời khỏi giường: “Em đói bụng, muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn trứng gà.” Tiểu Bảo lớn tiếng trả lời.
Đại Bảo nhăn mắt nhìn Tiểu Bảo, hai quả trứng ấy là do bà Thu đưa để bồi bổ sức khỏe cho cô chị.
Tiểu Bảo co rút đầu, nuốt nước bọt, cậu thực sự rất muốn ăn trứng.
Tống Tân Đồng lật tủ trong phòng, sạch sẽ và trống trơn, không có cả nhấc “liên trộm dầu bà” *[viết theo cách hiểu của mình, ai biết thì chỉnh cho mình nhé].
“Cô chị, đây là lúc cô chị hứa đưa trứng đến.” Đại Bảo lấy hai quả trứng, từng li từng tí đem đến trước mặt Tống Tân Đồng cẩn thận.
Hai quả trứng ở vùng quê hoang sơ này đã có ý nghĩa đặc biệt.
Con trai lớn thuộc họ Thu, Tạ thúc, có mối quan hệ rất tốt với cha cô, sau khi cha mất, bà Thu và Tạ thúc vẫn chiếu cố chăm sóc ba chị em này như trước.
Tống Tân Đồng nhận lấy hai quả trứng, “Có cảm ơn bà Thu không?”
“Có, cảm ơn bà.” Tiểu Bảo liếm môi, nhìn cô chị mong đợi, “Cô chị, trưa nay có ăn trứng gà không?”
“Có, sẽ có trứng gà.” Tống Tân Đồng lật tìm trong tủ và tìm thấy mấy củ khoai lang thẫm, đơn giản bóc vỏ, cắt nhỏ và nấu trong nồi.
Tiểu Bảo không ngừng bỏ củi vào nồi, nhìn chăm chăm vào trứng gà còn hoàn hảo trong bát, nhắc nhở: “Cô chị, trứng gà đâu?”
“Đây, để em nấu cho.” Tống Tân Đồng rửa sạch vỏ trứng và cho vào nồi.
Chờ khoảng mười phút, mùi thơm ngọt nồng của khoai lang trong nồi lan tỏa, Tống Tân Đồng mở nắp nồi lấy ra khoai lang và trứng gà, chia cho cặp song sinh ấy, cô ấy tự mình mang một bát khoai lang ngon lành ra ăn.
Ở thời hiện đại, Tống Tân Đồng thích ăn khoai lang, dễ tiêu hóa và cung cấp năng lượng, mỗi lần phải ăn một cân hai, ba đồng chẳng quá lời.
“Cô chị cũng ăn đi.” Đại Bảo chia trứng gà làm hai và đưa cho Tống Tân Đồng.
“Cô chị không ăn, Đại Bảo hãy ăn đi.” Tống Tân Đồng bảo nhỏ giọng, “Ăn xong chúng ta sẽ lên núi tìm mộc nhĩ, chờ mai họp chợ để đổi lấy ít lương thực.”
Vì sống ở núi, mọi người rảnh rỗi thường lên núi tìm sơn trân và rau dại, dù không kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn đủ để sử dụng trong gia đình.
“Được.” Dù Đại Bảo chỉ mới năm tuổi nhưng đã thông minh, nghe cô nói liền tin tưởng, hài lòng đưa trứng gà vào miệng, không quên liếm liếm ngón tay.
Tống Tân Đồng nhìn ngón tay bẩn thỉu của Đại Bảo, lưỡi liếm liếm, đắn đo một chút trước khi nói.
“Cô chị, ăn ngon quá, nếu mỗi ngày được ăn như này thì tuyệt lắm.” Tiểu Bảo mong chờ nhìn hai nửa quả trứng gà trong tay, lưỡi liếm liếm.
“Cô chị sẽ làm cho các em mỗi ngày đều có trứng gà ăn.” Tống Tân Đồng nhìn xa xăm bầu trời ngoài cửa sổ, nếu trước đó biết mình sẽ xuyên không đến đây, cô sẽ học thêu hai mặt từ bà ngoại, chỉ cần thêu một bộ áo cơm là đủ.
Đáng tiếc, bây giờ cô không biết rồi.
Và đôi tay chưa từng thêu vải tơ, làm sao dám thực hiện? Tống Tân Đồng nhìn đôi bàn tay của mình và thở dài.
Lúc này, tiếng cô bà lớn truyền từ sân ngoài phòng, “Tân Đồng ơi, mau ra đây, cô bà có tin vui muốn nói với cô đấy.”