Tác phẩm: Người Vợ HiềnLĩnh vực: Viễn tưởng, cổ điển, nhẹ nhàng, học đường, kết thúc viên mãnBiên tập: Thiếu QuânChỉnh lời: Tư Đồ Hiểu SaSố chương: 89 chương + 2 phụ truyệnNguồn gốc: TTV
Trinh nương phải kết hôn và lấy Thẩm tú tài ở thị trấn.
Cô nghĩ rằng cuộc sống hòa mình với tú tài tướng công sẽ êm đềm và hoàn mỹ, không ai khác có thể xen vào cuộc sống hạnh phúc của họ. (ê mấy và hòa mỹ mỹ: ý chỉ tương thích và đáng yêu)
Tú tài tốt bụng, còn nàng là người vợ khôn ngoan. Hai vợ chồng cùng nhau, cùng lòng, và phản kháng với bất kỳ ai cố gắng phá rối hạnh phúc của họ.
Trong không khí của ngôi làng, tú tài và trinh nương sống cuộc sống đầm ấm và bình yên.Nhân vật chính: Thẩm Nghị, Trinh nương.Nhân vật phụ: Thẩm Phong, Liêu thị, Hà Tam Lang
“Trinh nương… Khụ khụ…” Người phụ nữ già nằm trên giường, ho khan nhè nhẹ, các gân trên cánh tay gầy guộc hiện rõ nét. Trinh nương nâng bát thuốc lên, nhẹ nhàng nhắc nhở, “Mẹ, hãy dậy uống thuốc nhé.” Cô nhẹ nhàng vỗ lòng lưng mẹ, sau đó thước thuốc từ từ đưa cho Liêu địa, sau khi uống xong, tâm hồn của mẹ thấy khoẻ hơn nhiều. Khi yên tâm nghỉ hơi, Liêu thị mở mắt nhìn con gái đang âu yếm, một nụ cười trẻ thơ trên gương mặt tròn trĩnh, hòa quyện với vẻ nghiêm túc khi làm việc. Một năm qua, không chỉ chăm sóc mẹ mà còn lo lắng cho cả đứa em trai đáng yêu. Trinh nương mới 12 tuổi, từng đứa trẻ nhỏ xinh xắn với mái tóc bím bím giờ đã dần trở thành một cô gái dịu dàng và quyến rũ. Liêu thị cảm thấy xót xa, nếu không có một đứa con trai… Thở dài, cô ấy kìm nén cảm xúc chua cay, dù đã mệt mỏi với năm qua, nhưng cô không thể để gia đình Hà tan rã, không để cho người khác nói xấu về gia đình Hà.“Trinh nương, Diệu Ca Nhi ở đâu rồi?” Mở mắt, giọng của Liêu thị không còn yếu đuối như trước. Trinh nương buông công việc thêu tay xuống, “Em rời đi được rồi. Mẹ vẫn còn người coi.”Liêu thị gật đầu và đóng mắt lại. Trinh nương không nói nhiều, tiếp tục công việc đang dang dở.“Trinh nương, gọi cha con ra đây một chút nhé.” Nhiều năm uống thuốc đã làm giọng nói của Liêu thị trở nên khàn khàn. Trinh nương không ngần ngại, đứng dậy, mở cửa gọi Diệu Ca Nhi, con gái Liêu thị, vào phòng. Sau vài lời dặn dò, Diệu Ca Nhi ở lại để chăm sóc mẹ.Làng của Trinh nương không to lớn, chỉ có hai ngôi nhà nhỏ sắp xếp theo hình chữ H. Một ngôi nhà có năm phòng, và cấu trúc của cả hai ngôi nhà giống nhau. Phía trước là hai tiệm tạp hóa của gia đình Hà, nơi mà không phải quy mô lớn nhưng vẫn đủ để đáp ứng nhu cầu cơ bản. Ngôi nhà ở phía trước là nơi ở của bà Tiểu Thuý, cô không phải người của gia đình Lưu, mà chính là người phụ nữ mà Liêu thị gọi là mẹ. Mẹ của Liêu thị từ trước không có gia đình hoặc tài sản, và chính vì thế cô đã nhận lời kết hôn với ông Lưu Đại Trụ khi ông ấy qua giúp việc cho Hà gia. Mỗi khi ông Lưu Đại Trụ và bà Tiểu Thuý dùng đám cưới, Liêu thị đã góp tay thay đổi vận mệnh của bà Tiểu Thuý, từ một phụ nữ đơn thân sang một người phụ nữ kính phụng. Sau khi kết hôn, bà Tiểu Thuý trở thành mẹ của Liêu Ca Nhi, cô và chồng mình sinh ra ba đứa trẻ khác nhau, trong đó có con trai Lưu Trường An và hai chị gái Lưu Thuận An và Lưu Bình An. Và từ đó, bà Tiểu Thuý đã trở thành bà Lưu, và các con đều được hưởng quyền lợi và danh dự như những đứa trẻ bình thường khác. Ông Lưu Đại Trụ, không có người thân thích cận, đã làm việc tại Hà gia một thời gian và sau đó kết hôn với một người phụ nữ gia đình, mang theo gia đình của mình và ở lại trong ngôi nhà lớn hơn một chút. Liêu thị là người tốt bụng, từ khi bà Lưu sinh con, cô đã lo hủy đi mọi yếu điểm của bà Lưu để tạo điều kiện cho con người của bà được tôn trọng, và các con cô có quyền học hành và tự do tham gia kì thi cử. Cuộc sống của cặp vợ chồng Lưu đã điền ra các nguyên tắc tôn trọng và harmonieux, điều này có thể thấy thông qua việc chăm sóc và tình yêu thương của họ đối với mọi người trong làng.Trong cuốn sách này, chúng ta được dẫn nhập vào những chi tiết về cuộc sống tại động Hà, nơi nô tịch Hà gia chăm chỉ làm việc. Tiểu viện thứ hai thuộc sở hữu của Trinh nương, nơi phòng chính trước đây được sử dụng bởi Hà Tam Lang và Lưu thị, sau khi Lưu thị ốm đau, đã chuyển ra phòng khác ở một mình. Mặc dù là một gia đình bốn người, họ sống tách biệt trong bốn phòng riêng biệt, và phòng còn lại chỉ được sử dụng như một khố phòng.
Trinh nương gặp Lưu Thuận An trong sân ngoài khi anh đang sửa soạn trúc, và sau một chút ngần ngại, họ trò chuyện ngắn ngủi trước khi Trinh nương bước vào cửa hàng, nơi Hà Tam Lang đang làm việc. Hà Tam Lang tiếp đón và sau đó Trinh nương liếc đi để cho hắn làm việc.
Trong khi đó, từ phòng ngoài, chúng ta cũng nghe tiếng chạy nhảy hồn nhiên của Diệu Ca Nhi, một đứa trẻ nghịch ngợm. Lưu ma ma vội theo kịp cô con gái và Trinh nương nhận lời giúp đỡ trong việc trông nom chúng.
Câu chuyện còn kể về cuộc sống và mối quan hệ gia đình đầy ấm áp tại động Hà, với những tình cảm chân thành và sự chăm sóc từ mỗi thành viên. Chắc chắn đọc giả sẽ được trải nghiệm một cảm xúc gần gũi và ấm áp khi đắm chìm vào câu chuyện này.Gia đình đang cần chăm sóc cho Lưu Thị và hỗ trợ Diệu Ca Nhi. Khi nghe Lưu ma ma hỏi như vậy, Hoa Đào có chút lưỡng lự trước khi nói, “Thím không tốt lắm, vừa mới… Trinh nương vừa đi, thím… Thím ho ra máu…” Lưu ma ma nghe thấy liền sợ hãi, không ngờ rằng Lưu Thị lại ho ra máu. Hồi tưởng về cuộc trò chuyện trước đó với Lưu Thị, liệu…
Ban đêm, sau khi cửa hàng đóng cửa, hai gia đình Hà gia và Lưu gia cùng nhau ăn cơm. Trường An, con lớn nhất của Lưu ma ma, từ nhỏ đã học tập cùng Bành thợ mộc nổi tiếng ở trấn, năm trước mới lập gia thất và cưới Trinh nương từ nhà Bành gia. Trong khi Bành thị xào rau, Trinh nương và Hoa Đào chăm chỉ thêm củi vào lửa. Hoa Đào nhìn thấy Trinh nương lo lắng, cầm một khúc gỗ không rõ suy nghĩ. Sau khi Hoa Đào hiểu tình hình, cô đưa gỗ vào bếp và hỏi Trinh nương.
Trinh nương biểu lộ lo lắng, nhưng trước khi nàng kịp trả lời, Lưu ma ma kêu nàng và nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn cho Trinh nương. Cuối cùng, Bành thị đề nghị Trinh nương mang đồ ăn cho Diệu Ca Nhi, rồi sẽ vào phòng cô bé sau đó. Bành thị trước đây không muốn gả Trường An cho Trinh nương, nhưng cuối cùng, bà cũng đồng ý với việc này với một chút vui mừng, ngượng ngùng và chút không tình nguyện.
Mặc dù cảm thấy lo lắng vì chưa mang thai sau nửa năm vào cửa, nàng an ủi bởi sự chăm sóc tốt từ Lưu Thị. Trong khi đang lo lắng về Trinh nương, Hà Tam Lang mời mọi người vào phòng phu nhân sau khi ăn cơm. Nhưng trước đó, hãy cùng đọc Tú Tài Nương Tử của tác giả Điền Tiểu Điền, một câu chuyện đầy cảm xúc và sự chăm sóc gia đình.