Khi xưa, nàng gặp hắn lần đầu, hắn tỏ ra lạnh lùng: “Cô nhỏ, đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp hoàn hảo của ta nên mới dám xâm nhập để trộm nhìn ta tắm chứ?”
Nàng tức giận, “Ngươi có thể vô duyên hơn được nữa không?”
Lần thứ hai, hắn lại quan sát nàng, “Cô gái nhỏ, đã xem hết cơ thể ta rồi, nếu không muốn chịu trách nhiệm thì đừng nên nhìn.”
Nàng gắt gao, “Đào hoa như ngươi có nhiều mà không thấy chói mắt, ngươi có thể kiên nhẫn hơn được không?”
Lần thứ ba, hắn lại xuất hiện, “Ngươi có hai lựa chọn: một là chết, hai là theo ta.”
Trời ơi, nàng đã phạm tội với ai mà bị đe dọa như thế, “lỡ” nhìn thấy hắn tắm một cái là thế mà.
[…..]
Đôi khi chỉ khi đánh mất ai đó, ta mới nhận ra họ quan trọng đến mức nào…
“Đây là cái gì vậy?”
Khanh Khanh quay qua quay lại trên bàn trên vật phẩm, mày nhíu lại, nhìn Tô Yên, một nữ đồng đội trong Dạ Nguyệt, mang theo vài chiếc rương nhỏ vào phòng nàng. Tô Yên chỉ cười khi nghe nàng hỏi.
Khanh Khanh tiến lại xem thêm, mở ra một số rương nhỏ, trong đó có vài chiếc vòng bạc vàng, cài châu báo trâm, cùng với y phục và phấn son.
“Đại tỷ, người mang đến những thứ này với mục đích gì vậy? Đại tỷ đối đầu với lãnh chúa nên chuyển sang đây à?”
Tô Yên nở nụ cười, “Những thứ này tất cả đều thuộc về muội.”
“Của muội?” khuôn mặt Khanh Khanh nhăn nhó, “Cần phải có bảy sắc cầu vồng, phong cách không ngơi nghỉ như thế này à?” Tô Yên vỗ nhẹ trán nàng, “Bánh bèo là gì, ngôn ngữ của muội ngày xưa quá lạ thường.”
“Muội nghĩ sao về bộ y phục này?” Tô Yên chỉ vào chiếc y phục màu đỏ rực được treo lên móc gỗ. Khanh Khanh lắc đầu, “Quá chói lóa, quá sặc sỡ.” Tô Yên trỏ vào bộ y phục màu vàng nhạt bên cạnh, “Cái này sao? Không quá rực rỡ, rất tinh tế, phải phù hợp với muội.” Khanh Khanh nháy mắt, “Yếu đuối, quá thục nữ!”
../
Hãy cùng đón đọc Xưng Vương Phi: Triều Nguyên Tương Tôn, Mời! của tác giả Hạ Tử Lam.