Tùng Bưởi Hồng” là một bộ truyện ngắn của tác giả Thích Nhất Hạnh. Câu chuyện đưa chúng ta vào không gian yên bình của chùa Pháp Vân, nơi có những tâm hồn chân trần và sâu lắng. Mỗi chi tiết trong truyện như tiếng chuông, cách chào đón khách tăng hay câu hỏi của vị khách tới núi Cửu Lũng đều bao trùm bởi sự bình an và tâm hồn thuần khiết. Đến với “Tùng Bưởi Hồng”, bạn sẽ cảm nhận được hơi thở tĩnh lặng và sự dịu dàng từng chỗ ở mỗi trang sách.Cảm nhận rõ nét và sâu sắc. Mỗi chi tiết trong câu chuyện về vị du tăng đều khiến người đọc cảm thấy sự kính trọng và ân cần đối với người đó. Việc tìm đọc bạn Tâm Thể ưng ý với dáng điệu và phong thái của vị du tăng là điều bất ngờ nhưng đáng yêu. Dù vị du tăng đã rời đi, nhưng nụ cười trên môi bạn vẫn còn. Có điều gì đó hấp dẫn về hành động của vị du tăng khiến bạn muốn tiếp tục khám phá. Chú Tâm Thể đã tập trung vào chăm sóc chùa, chuẩn bị bữa sáng cho chư tăng với lòng tận tâm, bởi buổi thiền đêm đã sắp kết thúc.
Vị du tăng di chuyển chậm rãi, mỗi bước đi cao thấp. Cái mụt ghẻ trên đùi trái của ông lớn đến nỗi bằng cả quả bưởi. Mụt ghẻ gây đau đớn khủng khiếp, nhưng ông ta không lên tiếng cằn nhằn. Thỉnh thoảng chỉ khi nằm trong giấc mơ, ông mới thốt lên một cách êm dịu. Nghe chú bé nói cứ nửa ngày đi là sẽ đến núi Cửu Lũng, ông ấy hy vọng có thể đi suốt cả ngày và đến đích khi trời tối. Tuy nhiên, đau nhức từ mụt ghẻ khiến ông chỉ đi được hai phần ba đường vào ngày đó, ông phải nghỉ lại dưới gốc cây qua đêm. Đói buột đã trở nên quen thuộc với ông, suốt sáu tháng lưu diễn, nhiều lần ông phải ngủ dưới gốc cây mà không hề có hạt cơm nào ấm bụng. Nếu trên đường gặp một ngôi chùa khi trời tối, ông sẽ xin lưu trú lại và thường chỉ xin ngủ dưới mái tam quan. Thường thường, chú bé như Tâm Thể với một bát cháo hoặc một bát cơm nguội thức ăn nhường nhịn. Chú bé luôn chu đáo, đã mang đến cho ông một chậu nước ấm và một chiếc chiếu thơm mùi nắng. Đêm nay, ông ngủ với đầu gối dựa vào một cành cây. Khí hậu lạnh lẽo của miền núi khiến ông run rẩy, mất ngủ suốt đêm. Chưa đến khi sáng hoàn toàn, vị du tăng đã tỉnh giấc sẵn sàng tiếp tục hành trình. Sức lực của ông đã suy giảm, nhiều lúc chú teo nhỏ, có vẻ như ông sẽ không thể đứng dậy nữa. Nhưng ông vẫn cố gắng. Sau vài trăm bước, ông ngồi nghỉ trên một tảng đá. Sau khi hồi phục hơi thở, ông lại tiếp tục chống gậy đi. Mỗi bước đi, mỗi nỗ lực, cuối cùng ông đã đến chân núi Cửu Lũng vào cuối ngày đó.
Rồi đến khi ông ấy thức dậy, vị du tăng ngồi trên một tảng đá, vây quanh không thấy dấu vết của con người hay làng xóm nào. Không khói sương nào bốc lên chứng tỏ rằng đằng xa có một gia đình nấu cơm chiều. Rặn rỡ, ông nhìn bố cục của núi Cửu Lũng bị che phủ bởi sương mù. Làm sao tìm được người ông muốn gặp, trong bức tranh của núi đồi rộng lớn và sương mù dày đặc?
Vị du tăng buộc phải ngồi xuống dưỡng sinh trên tảng đá. Sau sáu tháng lữ hành, ông đã đến chân núi Cửu Lũng. Sương mù dày đặc, rừng núi bao la và cảm giác lạnh lẽo của vùng đất đã khiến việc tìm kiếm ngôi nhà của người cổ kính trở nên bất khả thi. Người đó là vị tăng người Ấn Độ Kaniska. Mười sáu năm trước, vị du tăng tên Tri Huyền gặp Kaniska tại một ngôi chùa ở kinh đô Trường An nơi Kaniska đang tu học. Kaniska mang theo căn bệnh ghẻ khó chịu, nhưng chỉ có Tri Huyền nhàm chán và chăm sóc. Mỗi sáng, Tri Huyền mang nước nóng đến phòng của Kaniska. Thầy hòa muối vào nước, giúp ông tắm và thay y. Suốt hai năm, Tri Huyền chăm sóc Kaniska một cách chu đáo và ân cần không trách nhiệm. Đọc “Tùng Bưởi Hồng” của tác giả Thích Nhất Hạnh là một trải nghiệm đáng giá.