Tương Du Nữ Quan là một câu chuyện thuộc hệ liệt với bộ “Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận”. Truyện được chỉnh sửa phi thương mại và chưa được sự đồng ý của tác giả.
Nội dung chính xoay quanh Văn Tố, một cô gái Giang Nam nghèo đến kinh thành tìm kiếm cuộc sống. Cô tham gia vào vương phủ sau khi Nhiếp chính vương treo bảng tuyển nữ phụ tá. Tương Du Nữ Quan không chỉ đề cập đến tình yêu giữa Văn Tố và Tiêu Tranh mà còn mang đến những tình tiết hài hước và đầy cảm xúc.
Tác giả Thiên Như Ngọc đã tạo ra một bối cảnh không quá khắc nghiệt trong câu chuyện, giúp cho cảm xúc của nhân vật không bị đẩy đến tận cùng. Điều này nổi bật qua nhân vật Tiêu Tranh, một Nhiếp chính vương hiền lành nhưng không thiếu phần sâu sắc và dễ thương.
Tương Du Nữ Quan không chỉ là một câu chuyện tình cảm mà còn là hành trình trưởng thành và khám phá bản thân của những nhân vật trong truyện. Đọc truyện, bạn sẽ không chỉ thoả mãn với các tình tiết hấp dẫn mà còn được trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.Văn Tố nhìn thấy anh Tiêu Tranh thỏa lòng ào ào, cứ thả hồn vào trong pháp trường. Một cú lưu ký sáng lòa khi cô đi lưu diễn xa xôi, nhưng cuối cùng chỉ là việc của mẹ ruột tác giả tiếp tục vun đắp một cách tinh tế.
Có một chi tiết trong câu chuyện mà tôi nghĩ sẽ khiến mọi thứ thêm phần hấp dẫn và gây xung đột: đó là nhân vật Tiêu Đoan – cháu của Tiêu Tranh. Anh chàng này không có tư cách tham gia vào cuộc chiến chính trị vì sức ảnh hưởng yếu kém. Tuy nhiên, Tiêu Đoan lại rất ngưỡng mộ Tiêu Tranh và tin rằng anh ta đã được trời phú sinh mang tố chất hoàng tộc, không ai đủ xứng đáng với vị vua bằng Tiêu Tranh. Tiêu Đoan muốn loại bỏ Văn Tố khỏi tầm mắt của Tiêu Tranh bằng cách thúc đẩy Hoàng Đế xử phạt cô, khiến Tiêu Tranh hận Hoàng Đế và tạo ra sự phản kháng nhằm khiến mình nhớ đến người anh Nguyên Hạo Hành trong “Ngự Phồn Hoa”. Mặc dù Tiêu Đoan và Văn Tố có thể trở thành bạn tốt của nhau (Tiêu Đoan thậm chí còn thừa nhận mình có thể thích cô), nhưng cuối cùng quyết định của Tiêu Đoan vẫn là quan trọng hơn, và anh đã chọn Tiêu Tranh.
Điểm đặc biệt của câu chuyện là nhân vật Tiêu Đoan, từ đầu anh ta được xây dựng như một công tử ưa thích sự thoải mái, không có tầm nhìn, chỉ biết thích hưởng thụ. Nhưng thông qua hành động của mình, tác giả dần dần hé lộ mục đích thực sự của Tiêu Đoan. Tiếc rằng các anh hùng không sinh ra đúng thời, khi thiên hạ yên bình, họ dần mất uy tín, nhân quyền nắm giữ quyền lực (triển vọng)…
Có một nhân vật nam phụ là Thám Hoa, thuộc dạng quý tộc học thức, gặp tình cờ nữ chính khi còn ở Giang Nam. Nếu tác giả phát triển ông thành hình ảnh tình yêu từ thuở bé thì chắc chắn sẽ tạo thêm sự kịch tính cho sự phân vân của nữ chính. Sự xuất hiện của anh chàng này cũng chỉ là thông thường, chỉ làm tăng cảm tình cho Tiêu Tranh thông qua những cảm giác ghen tứ của mình, không có gì đặc sắc…
Cũng có một nhân vật nữ phụ, cùng nhập cung cùng đợt với Văn Tố, có tri thức nhưng kỹ năng xử lý không bằng Văn Tố nên không được trọng dụng. Chị ấy thầm thương trộm nhớ vị chính vương, nhưng luôn xung đột với tình bạn với Văn Tố, nên đôi khi gần như tấn công Văn Tố. Nhìn chung, tôi cảm thấy nhân vật này đáng thương, có lẽ bởi vì nữ chính thường được ưu ái nhiều hơn là do may mắn nên với những người có năng lực như chị ấy, tôi thấy tiếc…
Một điểm yếu của câu chuyện là việc Văn Tố bước vào triều làm nữ quan có vẻ hơi không thực tế. Mặc dù nhận được sự lưu ý từ nam chính, nhưng câu chuyện lại không làm sáng tỏ lý do quyết tâm của Văn Tố. Có lẽ một phần cũng do tựa đề của câu chuyện, thích can thiệp nên thuận lợi để lên mây. Sau này, có lẽ vì muốn đồng hành cùng nam chính nên muốn tìm một vị trí xứng đáng, chấp nhận ra đi 4 năm để xây dựng tương lai. Nhưng tổng thể, tôi không cảm nhận được động lực. Tác giả cũng không đề cập chi tiết đến cách mà cha mẹ của Văn Tố đã ảnh hưởng đến quan điểm cuộc sống của cô ra sao để từ một người dân thường trở thành người quyết tâm hy sinh vì tổ quốc như vậy. Đó là một trong những lý do khiến tôi giới hạn việc đọc thể loại nữ chính làm quan như vậy. Đối với tôi, thường thì nữ phẫn nam trang sẽ có nhiều yếu tố gây cấn hơn, nhưng nếu nữ chính bước vào triều đình chính ngôn thuận trong thời đại cổ xưa như vậy thì rất khó để thuyết phục.
Nói về việc nữ chính làm quan, tôi vẫn đánh giá cao bộ “Thái Vân Quốc Truyện” nhất, vì câu chuyện đã làm nổi bật những mâu thuẫn trong tư duy, khó khăn từ các định kiến của mọi người, và lối tư duy trọng nam khinh nữ trong xã hội cổ xưa. Thực ra, ý thức chung của những câu chuyện trong thể loại này đại khái là: Làm quan có thể góp phần hỗ trợ các quý ông trong việc cai quản đất nước, nhưng nếu bước vào hậu cung hoặc nhà quốc thì sẽ không bao giờ tham gia chính trị. Có lẽ vì bị hạn chế trong thể loại (hài), Thiên Như Ngọc chưa khai thác sâu sắc yếu tố này, tôi vẫn thấy nữ chính chỉ làm quan vì… đột ngột thấy hứng thú thôi.
Nhìn chung, vì là thể loại siêu sủng, nên không cần quá nhiều yêu cầu, nếu bạn đọc để giải trí thì tuyệt vời.Là một người đánh giá sách, tôi xin giới thiệu với bạn về cuốn sách “Tương Du Nữ Quan”. Trong câu chuyện, nước Lương đối diện với những biến cố lớn khi hoàng hậu còn trẻ chưa tới ba mươi tuổi và quyền lực triều chính rơi vào tay Tấn vương thứ mười bảy. Với một tình hình hỗn loạn lan rộng, một cuộc đấu tranh quyết liệt bắt đầu nảy lên trong triều đình.
Truyện kể về cuộc sống của ấu đế thứ sáu trong giai đoạn thịnh vượng bị phá vỡ bởi cái chết đột ngột của tiên đế, khiến cho đất nước lâm vào tình hình loạn lạc. Trong bối cảnh “thiên hạ đại loạn”, Tấn vương Tiêu Tranh nổi lên như một anh hùng kiệt xuất, nhận nhiệm vụ lãnh đạo triều chính với sức trẻ và quyết đoán.
Những mâu thuẫn và âm mưu trong cung điện giữa các vị quý tộc và hoàng đế nhỏ tuổi càng khiến cho tình hình trở nên phức tạp. Cuốn sách giới thiệu với độc giả về những tranh đấu quyền lực, mưu toan và sự gan dạ, trí tuệ của những nhân vật chính.
Nếu bạn đang cần một câu chuyện ly kỳ với các nhân vật sắc nét và tình tiết hấp dẫn, “Tương Du Nữ Quan” sẽ là một lựa chọn tuyệt vời. Hãy thưởng thức cuốn sách này và cảm nhận sự hấp dẫn của nó!