Tập Truyện Ngắn của Alberto Moravia với các tác phẩm như “Anh quá nghèo,” “Catherina,” “Ca sĩ hề,” “Cái tủ,” và nhiều tác phẩm khác, rất đáng để đọc. Alberto Moravia, với tên thật là Alberto Pincherle, sinh ra tại Rome vào ngày 22-11-1907. Tuổi thơ của ông trôi qua trong những năm bệnh tật và ông tự học để trau dồi kiến thức.
Moravia nổi tiếng từ cuốn tiểu thuyết đầu tiên “Những kẻ thờ ơ” năm 1929. Ông không ngừng sáng tác và cuốn mới nhất của ông là “Người đàn ông nhìn.” Với sự hiểu biết sâu sắc về xã hội và tâm lý con người, Moravia gắn liền với văn học Italia. Ảnh hưởng của ông lan rộng qua nhiều quốc gia.
Mỗi tác phẩm của Alberto Moravia đều kích thích và gợi những suy nghĩ mới. Những nhân vật của ông thường thất bại trong tình yêu và dễ trốn vào tình dục. Ông được xem là nhà văn có cái nhìn sâu sắc và tài ba đối với tâm hồn con người.
Cuốn “Cô gái thành Rome” của Moravia kể về cuộc đời của nhân vật chính, Adriana, một cô gái điếm. Qua từng dòng văn, bạn sẽ thấy sự tài năng của Moravia trong việc diễn tả tâm hồn con người, đặc biệt là phụ nữ. Cuốn tiểu thuyết này đầy chân thực và diễn tả một cách tự nhiên về cuộc sống và biến đổi của nhân vật.
Với Alberto Moravia, việc thể hiện tinh tế những góc khuất trong tâm hồn con người là điều mà ông làm rất tốt. Hãy cùng khám phá thế giới văn chương phức tạp qua từng trang sách của ông.Sự hấp dẫn của cuốn sách nằm ở cách Alberto Moravia khéo léo tái hiện cuộc sống đầy gian truân và tội ác. Ông đánh thức cả xã hội lẫn tâm hồn từng cá nhân: trong thế giới hàng ngày, đường ranh giới giữa thiện ác thỉnh thoảng chỉ mảnh gió luồn qua, mong manh đến mức ta có thể không nhận ra, và chúng ta cùng xã hội vô thức đi qua nó mà không hay biết.
Mãi dâm, như một lời mắng mỏ, là nỗi nhục nhã nhất trong xã hội loài người. Khi con người bị đẩy vào thế giới của vũ nữ, mọi tình cảm đều bị biến dạng. Ta tự hỏi: những cô gái trong nghề ấy cảm thấy thế nào? Vì sao họ trở thành như thế? Có vẻ như bí ẩn nào đó che phủ công việc kỳ quặc ấy. Ngay từ cuộc trò chuyện đầu tiên giữa anh sinh viên Giacomo và Adriana, sự tò mò đã khiến Giacomo vặn ngón tay của cô, chỉ để thử xem cô có biết đau không như mọi người?
Alberto Moravia không phải nhà nghiên cứu xã hội học (như Vũ Trọng Phụng trong “Làm Đĩ”), ông chỉ tập trung vào tâm lý. Trong một bối cảnh mà đạo đức dần mòn, còn lại điều gì là tính người chân chính? Tình người đẹp đẽ còn tồn tại ở đâu? Đọc Moravia, ta cần phải đào sâu vào từng nhân vật.
Người mẹ của Adriana là người đầu tiên đẩy Adriana vào con đường tăm tối, nhưng bà không biết, hoặc vì bà không muốn biết, không dám suy nghĩ về hậu quả của việc đó. Bà chỉ muốn con gái mình thoát khỏi cảnh đau khổ. Bà yêu thương con, không muốn con phải trải qua những khổ đau như bà. Để làm điều đó, bà coi vẻ đẹp của Adriana như một tài sản, một vật phẩm để kiếm lời. Từ thực tế tới tiện lợi, người mẹ ấp ủ ý định mà chính bà cũng không dám đối diện, sử dụng thân xác con gái như một món hàng. Nhưng bà là người mẹ. Tâm hồn mẹ đã đau khổ và suy tư trong lặng lẽ, đôi khi khiến bà sửng sốt. Alberto Moravia thực sự tài năng khi khám phá những tâm hồn phức tạp như vậy.
Gianni Troncarelli, nhân vật gây ra sa ngã cho Adriana. Anh là người đầy tâm hồn tối tăm nhất trong cuốn sách, nhưng lại là hoàn mỹ trong mắt của cô gái Adriana khi cô còn trong sáng. Mỗi hành động của anh, ngay cả khi được nhìn bởi ánh mắt sùng bái của Adriana, đều tràn ngập sự giả dối đê tiện. Khi vui sướng hay lo lắng, nhân vật này luôn tỏ ra thực sự “đểu” của mình. Anh là người bán mình đích thực. Anh biết cách giả tạo những cảm xúc mà anh không cảm nhận. Tính cách đó không chỉ gây hại trong tình yêu, mà anh có thể trở thành chính trị gia giả danh, hoặc nhà văn mướt mồ hạnh…
Gisella, người bạn của Adriana, như một xích đu cuối cùng đẩy cô gái đến vực sâu, bắt đầu từ chuyến du lịch đi Viterbo. Gisella muốn biến Adriana thành bản sao của bản thân để vướng váy cô. Gisella chơi đùa bằng cách làm tổn thương người khác, nhưng sau cùng, đó là bản chất của lòng hung ác: kẻ hung ác không muốn ai hạnh phúc hơn mình.
Adriana quá ngây thơ, quá dễ mắc những cảm xúc, quá dịu dàng. Cô luôn chảy nước mắt vì một lời nói thô bạo. Cô nhận ra nỗi cô đơn của thời niên thiếu khi nghe tiếng nhạc từ công viên phảng phất đến căn nhà tàn phá của mẹ con cô. Cô không biết ganh tị, không có lòng bắt bẻ. Tâm hồn cô lúc nào cũng tràn đầy tình yêu thương, biết ơn và quảng đại. Ngay cả khi phải chịu đựng nỗi đau từ những người xấu, cô không tỏ ra hận thù hay căm phẫn. Adriana cay đắng nhận ra rằng sự ngây thơ của mình chỉ khiến một số ít người cảm động, còn với đa số, đó chỉ là một lý do để cười chê và thách thức họ thêm tàn nhẫn. Adriana, nếu ích kỷ một chút, mạnh mẽ một chút, có lẽ cuộc sống cô sẽ khác biệt. Độc giả Việt Nam có thể cảm thấy bực mình với sự nhẫn nhục của Adriana, đặc biệt là trong câu chuyện ở Viterbo. Nhưng cô gái này là một người con của thành Rome, của xã hội Ý. Moravia để cho ngây thơ đối đầu với gian truân, dịu dàng đấu tranh với tàn ác. Adriana thất bại vì xã hội ấy chưa sẵn lòng để đức hạnh chiến thắng. Đáng tiếc khi thấy cái trong sáng nhất lại bị chìm trong bùn đen nhất. Như nàng Kiều trong văn học Việt Nam, khi uống rượu vào đêm tàn, Adriana tự hỏi…Adriana đang trải qua nỗi lo lắng và lạc lõng trong cuốn sách này. Alberto Moravia đã tạo ra một tác phẩm tinh tế với sự dịu dàng và tàn nhẫn đầy sắc màu. Nhân vật của ông sống động và ảnh hưởng sâu sắc đến người đọc. Mời bạn tìm hiểu thêm về cuốn Tuyển Tập Truyện Ngắn Alberto Moravia, bạn sẽ bất ngờ và thích thú với câu chuyện này!