### Đánh giá sách
Vãn Thiền
Văn án:
Yến Hạ lớn lên ở một trấn nhỏ hẻo lánh dưới chân núi, vừa nghèo vừa khổ còn phải chăm sóc bốn cha nuôi mẹ nuôi tàn tật, đó giờ luôn là hộ gia đình nghèo khó được bà con cứu tế cho.
Cho đến một ngày, nàng phát hiện mẹ nuôi què chân của mình có thể dùng một chưởng san bằng cả ngọn núi, tiếng đàn của người cha nuôi mù lòa có thể triệu cự thú trong truyền thuyết…
Thiếu nữ nghèo suốt mười mấy năm chợt phát hiện thì ra mình là người có hậu thuẫn lớn nhất trong giới Trung Nguyên.
Hệ liệt Mộ Thâm Viện của Hạnh Dao Vị Vãn:
1. Tỏa Hồn (Sở Khinh Tửu – Tô Tiện)
2. Văn Thuyết (Mộ Sơ Lương – Vân Khâm)
3. Vãn Thiền (Minh Khuynh – Yến Hạ)
4. Thu Sát (Quân Linh – Phó Nhiên/ tác giả đã drop)
Dịch giả: Nhật Nguyệt Phong Hoa
Cơn mưa đầu mùa qua đi, vài tia nắng lọt qua tầng mây chiếu xuống trấn Nam Hà.
Những bông hoa đầu xuân còn chưa nở hết, chúng khẽ lắc mình theo làn gió. Xuân ý đương nồng.
Phía bắc trấn Nam Hà vẫn tịch nhiên như cũ, tựa như không hề liên quan gì tới cơn mưa vừa qua, không liên quan gì đến ngày xuân, hoa vẫn nở, chim vẫn hót ca.
Mãi đến khi Yến Hạ đẩy cửa bước ra, bận rộn chăm sóc cây cối trong vườn, bưng nước, nấu cháo, hầm thuốc. Căn tiểu viện yên tĩnh vì sự xuất hiện của nàng mà trở nên có sinh khí hơn rất nhiều.
Hôm nay, Yến Hạ mặc một bộ váy màu vàng nhạt phối với sợi dây buộc tóc cùng màu, kết một bím tóc thật đẹp, bím tóc lắc lư theo từng động tác của nàng. Yến Hạ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, nàng đang cúi đầu tưới nước cho hoa cỏ trong viện, bên môi ẩn hiện ý cười, xem ra tâm trạng rất tốt. Ánh mặt trời xuyên qua chiếu lên mặt nàng, ngũ quan tinh tế như ngọc tạc.
Yến Hạ làm việc nhà một mình trong viện, đến khi mặt trời càng lên cao, cánh cửa đầu tiên ở bên trái căn viện mới mở ra.
“Nhị nương!” Nghe thấy tiếng mở cửa, Yến Hạ ngẩng đầu lên, nở nụ cười với người chống gậy đang đi tới, “Cháo chín rồi, người tranh thủ ăn cho nóng.”
Người được gọi là nhị nương kia là một người phụ nữ tướng mạo quê mùa, trên mặt có một vết sẹo vừa dài vừa sâu, từ bên má sang tận mép tóc mai. Chỉ nhìn tướng mạo bên ngoài thì khó nhận ra tuổi tác. Chân phải của Nhị Nương bị què, bà chống gậy chầm chậm bước tới, nghe Yến Hạ nói thế thì nhướng mày nói: “Thuốc đâu?”
“Thuốc còn đang nấu, sắp xong rồi, người cứ ăn cháo trước đi, lát nữa để con bưng thuốc cho cha lớn.” Yến Hạ bỏ chậu nước tưới hoa xuống, đi vào nhà bếp.
Nhị Nương ậm ừ vài tiếng rồi ngồi xuống bàn ăn cháo.
Trong nhà bếp, Yến Hạ quay đầu nhìn người ngồi cạnh bàn, bất giác mỉm cười.
Yến Hạ có ba người cha nuôi, một người mẹ nuôi. Từ nhỏ, nàng đã sống ở trấn Nam Hà dưới chân núi này, do một tay bốn cha mẹ nuôi nuôi lớn. Nàng quen biết rất nhiều đứa trẻ đồng trang lứa trong trấn, bọn nó đều chỉ có một cha một mẹ, ấy vậy mà Yến Hạ nàng có tới bốn cha mẹ. Đám trẻ con kia ngưỡng mộ nàng vô cùng.
Nhưng chỉ có Yến Hạ biết, nhiều cha nhiều mẹ cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Mấy người cha người mẹ này của nàng trước giờ toàn khiến người ta đau đầu.
Cha nuôi mẹ nuôi của nàng không phải loại người phi phàm hay lợi hại hơn người bình thường bao nhiêu mà là họ khuyết mất vài thứ so với người thường mà thôi. Nhị nương nàng là người què, chân cẳng bất tiện nên luôn phải ở trong nhà chẳng ra ngoài được. Những gì bà ấy có thể làm chỉ là mấy chuyện như thêu thùa hoa lá các thứ cho người ta. Cha của nàng thì thân thể cường tráng nhưng là một người câm, có thể làm việc nhưng vì không nói được nên thường bị người ta ép giá tiền. May là còn có cha nhỏ tuy mù nhưng miệng lưỡi lanh lợi, là người kể chuyện duy nhất ở tửu lâu trong trấn, kiếm được kha khá tiền. Nhưng mà cha nhỏ này là một kẻ coi rượi như mạng sống, tiền kiếm được toàn tiêu vào việc mua rượu uống.
Có điều, cho dù cha nhỏ không nghiện rượu tới thế thì nhà họ cũng chẳng dành dụm nổi đồng bạc nào để sống những ngày tháng nhàn hạ cả. Vì tiền của các nàng đều dùng hết lên người cha lớn.
Cha lớn Yến Hạ là người duy nhất trong mấy cha mẹ nuôi của nàng không bị khuyết tật gì trên cơ thể, nhưng mà vị cha này quanh nămTrong suốt tháng qua nằm trên giường bệnh, Yến Hạ không biết cha mình bị bệnh gì. Yến Hạ chỉ biết rằng tình trạng sức khỏe của cha rất nghiêm trọng, khiến cho ba mẹ nuôi cả ngày chỉ biết lo lắng và chăm sóc cha, như vẫn sợ rằng một ngày nào đó cha sẽ không thở nổi. May mắn thay, từ khi Yến Hạ sinh ra cho đến nay, cha vẫn cố gắng sống qua hơn mười lăm năm.
Yến Hạ rất yêu quý người cha lớn của mình, không chỉ vì anh là người nuôi lớn của Yến Hạ, mà còn vì anh là người đẹp trai nhất mà Yến Hạ từng gặp cho đến giờ.
Giống như các ba mẹ nuôi khác, Yến Hạ luôn cẩn thận chăm sóc cha lớn, hy vọng rằng một ngày nào đấy anh sẽ hồi phục, sống thật lâu dài.
Nghĩ vậy, Yến Hạ đeo găng tay rồi rót thuốc đã nấu vào chén, chuẩn bị mang vào phòng cho cha lớn. Nhưng khi Yến Hạ vừa quay người, bất ngờ một thân hình cao lớn đã chắn trước mặt. Là cha nuôi của Yến Hạ, không biết từ khi nào anh đã đến phòng bếp. Anh lấy chén thuốc lên nhìn Yến Hạ một cái, rồi quay ra phòng khác mà chỉ Nhị Nương đang ngồi đều bảo Yến Hạ qua đó ăn cháo.
Yến Hạ ngồi xuống bàn, múc từng chén cháo vào miệng. Ánh mắt nhìn chằm chằm từ Nhị Nương bên cạnh khiến Yến Hạ cảm thấy mặt ửng, chỉ còn cách cúi đầu xuống.
Nhị Nương cười nhưng không nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi Yến Hạ.
Sau một lúc, cha nuôi bước ra từ phòng của cha lớn, ngồi xuống bàn, rồi ánh mắt nhanh chóng nhìn sang phía Yến Hạ…Truyện bắt đầu với một câu hỏi căng thẳng: “Nó muốn đi gặp ai?” Nhị nương và cha nhỏ im lặng, nhưng họ cảm nhận được nguy hiểm. Yến Hạ đến tửu lầu sau khi rời khỏi tiểu viện. Trong trấn chỉ có một tửu lầu duy nhất, nơi nàng thường ghé thăm. Yến Hạ tận mắt chứng kiến sự êm đềm của nơi đây. Trong không gian yên bình, nàng chờ đợi một cách kín đáo.
Trấn Nam Hà địa lý xa xôi, ít khi có người lạ ghé qua. Khách khứa trong tửu lầu cũng hiếm hoi. Yến Hạ ngồi trên tầng hai, quan sát mọi người một cách nhàn nhã. Khi cánh cửa nội viện mở ra, một bóng người bước ra, thu hút sự chú ý của Yến Hạ.
Truyện tái hiện một cách tinh tế văn hóa và tâm hồn của nhân vật. Điểm đặc biệt là cách tác giả sử dụng các từ ngữ như “nhị nương”, “cha lớn”, “cha nhỏ” đem lại sự gần gũi và chân thành. Tác giả chưa tiết lộ tên riêng nào, giữ bí mật khiến độc giả tò mò.
Chắc chắn, truyện “Vãn Thiền” sẽ mang đến cho người đọc những trải nghiệm đầy mê hoặc.