“Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ” là một hồi ký sâu sắc của nhân vật Khanh, một hành trình đầy kỷ niệm hồi quê hương Việt Nam, ngập tràn những cảm xúc từ 6 năm về trước. Tại Sài Gòn, Khanh gặp lại Linh – người phụ nữ mang trong mình những bí mật đẫm ký ức và Miu – cô gái xa lạ nhưng gần gũi. Miu, với sự bí ẩn và cách cư xử khác người, đã khiến Khanh phải suy đoán và khám phá về con người và tình cảm của mình.
Kết hợp với sự hiện diện của Linh, người đã từng gắn bó với Khanh 3 năm trước khi anh rời Việt Nam. Tình yêu của Khanh dành cho Linh cuồng nhiệt nhưng anh chỉ nhận lại sự coi trọng như bạn bè và một trái tim tan nát sau khi nhận ra sự kiện hoang dã trong lòng Linh. Trải qua 6 năm, Khanh trở thành một kỹ sư trưởng thành và sáng suốt hơn. Đối mặt với tình yêu chân thành từ Linh và sự ân cần bí ẩn từ Miu, Khanh vẫn giữ được sự chín chắn và suy tư.
Cuộc sống của họ thay đổi hoàn toàn trong ngày sinh nhật Linh và Miu, như giọt nước tràn ly. Miu đã đưa Khanh nhận ra danh tính thật sự của mình là cô bé Trinh, một người quen từ lâu với tình cảm chưa bao giờ phai nhạt dành cho Khanh.
Sự thật này không chỉ khiến Khanh bất ngờ với sự thay đổi về ngoại hình của Trinh, mà còn với tình cảm mà anh dành cho người trước đây. Quyết định cuối cùng của Khanh khiến mọi người phải trầm trồ. “Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ” là câu chuyện về tuổi trẻ, tình yêu, tình bạn, sự hiểu biết và tình thân gia đình, với biết bao cảm xúc từ hài hước đến sâu lắng, đôi khi là những giọt nước mắt xúc động.
– Hãy dành cho con một tô đặc biệt nhé.
Khi quay trở lại Việt Nam sau nhiều năm, không gì đã thay đổi nhiều. Con đường nhỏ dẫn vào khu chợ Việt Kiều vẫn nhộn nhịp, lũ trẻ vẫn vô tư vui đùa trong xóm. Tôi ngồi trong quán hủ tiếu nhỏ, nơi gắn liền với ký ức tuổi thơ. Hương vị bò viên trong tô hủ tiếu kích thích mọi giác quan, tôi đã tìm mòn hương vị này ở nhiều nhà hàng Việt ở Mỹ, nhưng không ai bằng quê nhà.
Khi đang thưởng thức tô hủ tiếu, một cô gái nổi bật bước vào. Vẻ đẹp kiêu sa của cô thu hút mọi ánh nhìn. Tôi nhìn cô ta, cảm thấy quen thuộc như đã gặp đâu đó trong bộ phim nào và thậm chí kính đen trên mắt cũng giống hệt. Tôi tiếp tục ăn, đôi khi liếc nhìn cô ta. Khi cô ta đến ngồi cùng bàn, tôi hơi ngạc nhiên nhưng không quan tâm, tiếp tục thưởng thức món ngon.”Một cô gái vẫn yên ở đó, cô nhìn về phía tôi, không biết đằng sau cặp kính đen ấy, cô ấy đang suy nghĩ gì. Một giọng nói yêu quý từ cái miệng nhỏ xinh: “Cho con một ly cafe sữa đá nhe dì!” Cô gái tháo kính đen, gọi bà chủ quán. Đôi mắt sáng lấp lánh thật đẹp, cuốn hút và quen quen. Giờ đây, tôi biết rằng tôi đã thấy cô ấy ở đâu đó trên TV. Hít thở nhẹ nhõm và tiếp tục thưởng thức tô hủ tiếu, không khí nặng nề trước đó giờ đây trở nên thoải mái hơn khi cô ấy đặt kính lên bàn. Tuy nhiên, tôi không thích phải ngồi cùng một người xa lạ, đôi khi ngước nhìn lên lại thấy người đối diện đối mặt.
Trước đây, những trường hợp như thế này, tôi thường ăn xong nhanh rồi rời đi, không thể ngồi lâu thưởng thức món ăn hay ngắm phố phường. Nhưng hôm nay có vẻ khác biệt, có lẽ là một ngoại lệ. Ngồi đối diện tôi là một cô gái xinh đẹp, lạnh lùng, không quan tâm đến ai xung quanh. Thường thì loại người như cô được coi là chảnh, và đúng vậy, khi đẹp thì người ta được chọn quyền lực.
“Bạn có nước ở đây.” – Bà chủ quán nói với cô ấy.
…
Hãy cùng đọc “Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ” của tác giả Tâm Phạm.