Về Cuốn Sách “Từ Cõi Chết” của Francois Mauriac:
François Mauriac, một tác giả mà tôi rất ngưỡng mộ, chia sẻ về những trải nghiệm gặp gỡ với các ký giả nước ngoài, những câu chuyện đầy xúc động và tư duy sâu sắc. Điều này thật sự thu hút tôi, khi đọc về cuộc trò chuyện của ông với một ký giả trẻ tuổi Do thái, về những kí ức khó quên trong thời kỳ Bị chiếm đóng và nỗi kinh hãi về thảm họa mà những đứa trẻ đã phải đối mặt.
Cuốn sách đưa chúng ta đến Sighet, một thị trấn nhỏ ở Transylvania, nơi những người Do thái đã phải đối diện với số phận đau buồn và định mệnh không thể tránh khỏi. Tôi rất ấn tượng với cách mà cuốn sách phác họa hiện thực khắc nghiệt và sự đau lòng của họ trong cuộc chiến sinh tồn.
Đặc biệt, tôi không thể không nhắc đến câu chuyện về cậu bé trẻ, người trở thành nhân chứng cho một phần của lịch sử đen tối này. Sự dũng cảm và lòng tin vào Thượng đế của cậu bé đã gợi lên cái nhìn sâu sắc về lòng thành kính và niềm tin đối với cuộc sống.
Nếu bạn đang tìm kiếm một cuốn sách đầy cảm hứng và sâu sắc về nhân loại và sự tồn tại, “Từ Cõi Chết” chắc chắn sẽ là lựa chọn xuất sắc. Hãy cùng khám phá và tìm hiểu thêm về câu chuyện đầy ý nghĩa này!Với việc áp dụng các kỹ thuật để hiểu Kinh Thánh Do thái, sự hi sinh bản thân cho Chúa. Chúng ta đã bao giờ suy nghĩ về hậu quả kinh hoàng của điều đó chưa? Mặc dù không rõ ràng hay gây sốc như những tội lỗi khác, nhưng đó thực sự là điều tồi tệ nhất đối với chúng ta, những người có đức tin: cái chết của Chúa trong trái tim một đứa trẻ khi nó bất ngờ khám phá sự tuyệt vọng của ác.
Hãy tưởng tượng những gì diễn ra trong tâm trí đứa bé khi đôi mắt nhìn thấy những cột khói đen bốc lên trên bầu trời, từ những lò đốt mà em gái nhỏ và mẹ sắp bị ném vào cùng hàng ngàn người khác: “Tôi sẽ không bao giờ quên đêm đó, đêm đầu tiên tại trại, đêm biến đổi cuộc đời tôi thành một cơn ác mộng, bảy lần bị nguyền rủa và bảy lần bị đánh dấu. Sẽ không bao giờ quên khói đó. Sẽ không bao giờ quên gương mặt nhỏ của những đứa trẻ, da thịt chúng biến thành khói dằn dặc dưới bầu trời xanh tĩnh lặng.
Sẽ không bao giờ quên những ngọn lửa đã đốt cháy Đức tin của tôi. Sẽ không bao giờ quên sự yên lặng ôm ấp đã cướp đi khát khao sống của tôi. Sẽ không bao giờ quên lúc đó Chúa của tôi, linh hồn tôi bị hủy diệt và biến những ước mơ thành tro tàn. Sẽ không bao giờ quên điều đó dù tôi phải sống mãi như Chúa. Không bao giờ.”
Đó là lúc tôi hiểu điều đầu tiên thu hút tôi với đứa trẻ Do thái này: ánh mắt đó, như của một người từ cõi chết, anh vẫn là kẻ giam cầm hình ảnh những nơi anh đã khám phá, vấp ngã giữa những xác người bị bỏ rơi. Với anh, tiếng gọi thẹn thùng của Nietzsche phản ánh một thực tại gần như vật lý: Chúa đã chết, Chúa của tình yêu, nhân từ, an ủi, Chúa của Áp-ra-ham, I-sa-ac, của Gia-cốp, đang biến mất, thậm chí dưới ánh mắt đầy u buồn của cậu bé này, trong cột khói của sự tàn sát hàng loạt chỉ vì chủng tộc, biểu tượng cho sự thấp hèn nhất của tất cả các khái niệm tượng trưng. Và bao nhiêu người Do thái kiên cường đã trải qua cái chết như vậy! Trong những ngày đó, khủng khiếp, khi nhìn thấy một đứa trẻ khác mang vẻ mặt thiên thần đau khổ, bị treo cổ (đúng!), lúc đó, một đứa trẻ khác, người kể câu chuyện này, đã nghe ai đó từ phía sau kêu lên: “Thượng đế ở đâu vào lúc này?”. Và tôi nghe bên trong mình tiếng trả lời: “Ở đâu hả? Ngài ở đây – Ngài đang treo cổ ở đây, trên cái giá đinh này…”
Vào ngày cuối của một năm theo lịch Do thái, đứa trẻ này đã tham dự buổi lễ trọng thể Rosh Hashanah. Anh nghe hàng ngàn người bị quấy đày cùng hát lên một giọng: “Vinh danh Chúa, Ðấng Sống mãi.” Không lâu trước đó, anh đã lòng tôn sùng, lòng sùng kính như vậy, với sự kính sợ như vậy, với tấm lòng yêu thương như vậy! Nhưng hôm nay, anh không phục nữa. Con người đau khổ, đã vượt quá giới hạn chịu đựng của tâm hồn và tinh thần, đã làm rõ rằng người được tôn thờ ấy là một kẻ câm điếc: “Hôm nay tôi không còn van xin. Tôi không còn khả năng khóc. Ngược lại, tôi cảm thấy mạnh mẽ. Tôi là người kết án, Chúa là kẻ bị kết án. Đôi mắt tôi mở rộng và tôi cô đơn – cô đơn kinh hoàng trong một thế giới không có Chúa và không có con người. Không yêu thương không ân phúc. Tôi thôi không còn gì ngoài tro cát, tuy vậy tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn Đấng Tối Cao, người mà cuộc sống tôi đã bị ràng buộc quá lâu. Tôi đứng giữa đám đông đang cầu nguyện, quan sát chúng như một người lạ.”
Và tôi, người tin rằng Chúa là tình yêu, tôi có thể đưa ra câu trả lời gì cho đứa trẻ tò mò này, người mà đôi mắt u buồn vẫn đọng lại ánh phản chiếu nỗi đau thiên thần đã lộ diện trên gương mặt bị treo cổ của đứa bé kia ngày xưa? Tôi phải nói gì với anh ấy? Liệu tôi có nói với anh rằng…Xin mời các bạn đọc bộ sách “Về Từ Cõi Chết” của tác giả Elie Wiesl, một câu chuyện đầy cảm xúc về sự sống sót và niềm tin. Qua lời kể chân thực của tác giả, chúng ta được dẫn dắt qua những khó khăn, thử thách nhưng cũng thấy ánh sáng của hy vọng và lòng tin không bao giờ chết. Tác phẩm này thực sự là một lời nhắc nhở về sức mạnh của tinh thần con người giữa những khó khăn đau thương. Hãy khám phá và cảm nhận sâu sắc từng dòng chữ của cuốn sách này!