Vết Xe Máu
Seiichi Osabe là một cậu bé bình thường nếu không xét một cậu bé 14 tuổi có một người mẹ xinh đẹp, yêu thương và người bố tận tâm với công việc. Mối liên kết giữa cậu và mẹ tựa như sắt như thép, nhưng rồi một tai nạn liên quan đến người anh họ của cậu xảy ra, một hạt giống nghi ngờ đã được gieo vào đầu cậu. Seiichi bắt đầu nghi vấn bản chất mẹ cậu có bình thường hay không, hay là gì đó độc ác và không bình thường hơn. Bạn sẽ vẽ đâu cái làn phân cách giữa tình yêu mẹ con và thứ tình cảm không lành mạnh? Và làm thế nào bạn có thể vẽ nên cái làn đó khi những gì bạn biết về bà chỉ có mỗi tình thương?
Đánh giá manga: Chi no Wadachi – Khi SoL Còn Ám Ảnh Hơn Horror
Tên: Chi no Wadachi Tác giả: Oshimi Shuuzou Tag: Drama, Psychological, School life, Seinen, Slice of life Cảnh báo: manga có một chút yếu tố incest (cũng không hẳn lắm nhưng bạn nào có dị ứng với mấy kiểu tình mẹ con khác thường thì nên bỏ qua bài đánh giá này) Hiện “Chi no Wadachi” vẫn chưa hoàn thành, mình cũng mới biết và mới đọc xong những chương mới nhất của nó, đang sẵn cảm xúc nên đánh giá luôn cho nóng. Nội dung: Cho đến giờ, câu chuyện trong manga xoay quanh hai mẹ con, Seiko (người mẹ) và Seichi (người con). Truyện mở đầu với một cảnh thường ngày trong cuộc sống – người mẹ dẫn đứa con mình đi dạo, Seichi gặp một con mèo trắng nhỏ và vuốt nó. Nhưng con mèo đã chết! Tiếp theo là câu hỏi “Tại sao con mèo lại chết?” cùng khuôn mặt cười “dịu dàng” của người mẹ. Rồi truyện nhảy thời gian 11 năm sau, khi người con đã 13 tuổi, lúc này Seichi vẫn có một cuộc sống êm ấm với mẹ và bố, thân thiết với bạn bè lớp, phải lòng một người bạn gái và có người anh họ thăm đến mỗi cuối tuần. Mọi chuyện cứ thế cho đến lúc Seiko đẩy Shigeru xuống vực trong chuyến dã ngoại của gia đình, và đứa bé Seichi bắt đầu trở nên hoảng loạn, gần như không thể nói để bảo vệ bí mật của người mẹ. Ngay từ đầu, bộ manga này đã mở ra hứa hẹn rằng nó sẽ rất không bình thường bằng hình ảnh con mèo, thoạt nhìn là chú mèo trắng nhỏ trong giấc ngủ bình yên, nhưng thật chất, sự dễ thương, thoải mái trong dáng nằm của con mèo ấy lại chính là cái chết. Hình ảnh con mèo sau được lặp đi lặp lại khá nhiều trong truyện, và phải nói nó gây ám ảnh cho mình khá nhiều. Dù chưa biết thật sự đã xảy ra chuyện gì trong sự kiện “con mèo,” nhưng qua cái mở đầu này, tác giả như đưa ra một cảnh báo ngầm với người đọc: mọi chuyện trong manga này sẽ không tốt đẹp như vẻ bề ngoại của nó. Dù chỉ là xem những hoạt động rất đời thường của hai mẹ con (trò chuyện, thăm hỏi, cảnh gia đình ăn cơm, …) nhưng tất cả chúng đều cho mình một cảm giác rất kỳ quái. Không biết ai đã cảm thấy thế chưa, cái kiểu mà lỡ ngủ quá giấc trong một buổi trưa, để khi tỉnh dậy thì nhìn mọi thứ xung quanh cứ mơ hồ, cảm giác như mình vẫn còn trong một thế giới mơ và mọi thứ chỉ chờ sụp đổ xuống. Đó chính xác là những điều mình cảm thấy khi đọc những chương đầu của truyện, tất cả mọi thứ đều không thật! Như khi hai mẹ con nói chuyện với nhau, không một chút xung đột nào trong lời nói, vẻ mặt của hai người, nhưng tác giả luôn vẽ cận mặt từng người, chậm rãi từ ánh mắt đến khuôn miệng. Như thể họ đã phải quan sát đối phương rất kỹ, cẩn thận từng chút một trong những gì sắp nói. Hoặc nụ cười, người mẹ luôn cười trong mỗi chương truyện và nụ cười ấy luôn được đặt tả chi tiết trong một khung truyện lớn, nhưng sự chi tiết ấy lại gợi lên sự giả tạo, gợi lên một nụ cười giả dối đã được rèn luyện cho sao cho trông thật hoàn hảo, chân thành trước mặt mọi người. Càng đọc càng thấy bất an, thấy như cái vẻ bề ngoại ấy sẽ nhanh chóng biến mất thôi, và thay vào đó sẽ là cái gì đó gai góc, xấu xí như hình ảnh con mèo lạnh băng bất động với ruồi bọ bu xung quanh mà đầu truyện đã đề cập đến. Dấu hiệu rõ ràng nhất cho thấySau sự kiện này, hình ảnh bề ngoài bình thường đã hoàn toàn tan vỡ. Seiko trở thành một nữ diễn viên xuất sắc, giả vờ hoảng loạn khi thấy Shigeru đứng nguy hiểm và ngậm ngùi ôi thả “Chỉ còn một chút nữa là tôi đã chụp được thằng bé rồi…”. Cô đóng trò một người dì đau khổ, tiếc nuối vì không thể cứu được cháu mình đến nỗi mọi người cảm thấy thương xót, thậm chí mẹ của Shigure còn phải xin lỗi cô vì đứa con trai đã gây ra nỗi đau cho cô. Chỉ có Seichi, cậu nhìn thấu hành động của mẹ, bị lẫn lộn giữa việc bảo vệ mẹ và tiết lộ sự thật. Câu chuyện ngày càng trở nên nặng nề, khi cảnh sát điều tra và Seiko giả vờ như cô không chịu kịp thời cứu Shigure khỏi bờ vực. Seichi không thể lên tiếng, cảm thấy nụ cười của mẹ là một sự đe dọa, không phải là niềm an ủi. Seiko bày tỏ sự thống trị tuyệt đối và áp lực lớn lên Seichi, khiến cậu chỉ có thể chấp nhận những điều mẹ nói là sự thật. Mỗi cuộc gặp gỡ giữa hai mẹ con trở nên căng thẳng hơn, không giống như trước kia. Đọc cảm thấy rất đau lòng cho Seichi, khi mọi tội lỗi nặng nề về việc đẩy Shigeru xuống vực đều đè lên đôi vai của cậu. Seiko không kìm nén cảm xúc như trước, ám ảnh với đứa con mỗi ngày càng rõ ràng hơn, không cho phép ai đến gần cậu. Cô lẫn lộn khi Seichi nhận lá thư tình và ép cậu phải xé nó đi. Mối quan hệ mẹ con trở nên kỳ lạ và đầy ám ảnh hơn, khiến Seichi sợ hãi mẹ hơn.Hãy đọc cuốn sách để khám phá thêm chi tiết. Mọi sự việc sẽ dẫn đến Seichi bắt đầu cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài – mỗi từ như rơi vào sâu trong cuống họng, khó khăn và chỉ có thể nói được một câu ngắn. Trẻ nhỏ đang chịu tội lỗi, bị người mẹ giam hãm vô hình, kìm kẹp cổ họng.
Trải qua những diễn biến tiếp theo, người chồng bắt đầu cảm thấy lo sợ, muốn tách Seichi ra khỏi người mẹ, chăm sóc và quan tâm đến cậu bé hơn. Không ai biết cuộc sống sẽ đi đến đâu, khi Seiko chỉ quan tâm và lo lắng nhất trên đời là Seichi, nhưng cậu bé đang bị cha cắt đứt khỏi mẹ, có thể đánh thức những điên rồ cuối cùng mà người mẹ đã kìm giữ. Câu chuyện tâm lý như thế này thường kết thúc không tốt, với bức tranh của đứa con lên xe và khuôn mặt người mẹ biểu lộ nỗi đau, dường như chỉ có thể nghĩ đến những viễn cảnh kinh hoàng tiếp theo. Liệu cô ta sẽ giết đứa con? Tự tử? Hoặc tác động tồi tệ hơn? Câu chuyện tâm lý không ổn định thường kết thúc bằng cảm giác u ám, nhưng hy vọng rằng tác giả sẽ đưa ra lối thoát cho đứa con.
Dù không phải là một truyện kinh dị, “Chi no wadachi” lại vẫn gây ám ảnh và hoảng sợ hơn nhiều so với một số manga kinh dị khác tôi đã đọc. Hình ảnh con mèo chết, nụ cười của người mẹ, hay Shigeru nằm ngây ngủ trong bệnh viện… tất cả đều đốn tim khi nhắc đến. Có lẽ sự ám ảnh của câu chuyện đến từ việc xây dựng trên những tình huống có thể xảy ra trong cuộc sống hàng ngày – một người mẹ mất hết ý chí sống và sẵn sàng làm mọi điều để giữ con cái bên mình. “Chi no wadachi” chính là câu chuyện nổi loạn giữa hàng ngày, hãy đọc để khám phá cảm giác lo sợ đó.
Hãy tìm hiểu thêm về “Vết Xe Máu” của tác giả Oshimi Shuzo.