Cuốn sách “Vì Em Yêu Anh” của Stephanie thực sự là một hành trình đầy mê hoặc với nữ nhân vật chính tên là Stéphanie. Với bối cảnh thời kỳ hỗn loạn của Pháp cuối thế kỷ XIX, câu chuyện mang đến cho độc giả những trải nghiệm đầy kịch tính và sâu lắng về tình yêu và cuộc sống.
Stéphanie đã trải qua nhiều thăng trầm, từ viễn du qua năm châu đến những mối tình đầy biến động với các nhân vật như Armand Dytteville, hoặc cả với nhà văn vĩ đại Victor Hugo. Câu chuyện được chia thành bốn cuốn sách riêng biệt, nhưng mỗi cuốn đều đứng vững và lôi cuốn tâm hồn độc giả.
Nhưng điểm đáng chú ý là bạn không cần phải đọc theo trình tự cố định hay đọc tất cả các cuốn để hiểu rõ câu chuyện. Mỗi cuốn đều là một tác phẩm riêng biệt, mang đến những cung bậc cảm xúc khác nhau.
Hãy cùng khám phá cuộc phiêu lưu đầy nhiệt huyết của Stéphanie trong bộ sách đầy hấp dẫn này, nơi mà tình yêu và nhân văn gặp gỡ và tạo nên những điều kỳ diệu!Stephanie không muốn nhận thư từ bất kỳ ai ngoại trừ chị. Mẹ chồng của cô ấy đã tôn trọng quyết định của Stephanie. Tuy nhiên, có thể Amélie đã tiết lộ tin tức của cô ấy cho hai ông bà Dytteville. Điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ phải gặp Amélie. Dù vậy, Stephanie nghĩ ngay sau đó: “Bố mẹ chồng tôi không thể không chấp nhận tôi. Tôi là mẹ của hai đứa con: Armand và Charles. Và là con dâu, tôi vẫn là một cổ đông của công ty”. Dù bố mẹ chồng đón tiếp cô như thế nào, Stephanie quyết định không làm bất cứ điều gì ảnh hưởng xấu đến đứa con của mình. Stephanie kết luận rằng người duy nhất mà cô có thể tin tưởng hoàn toàn là Amélie. Chắc chắn khi nghe tin chiến tranh Crimea kết thúc, cô ấy đã rất háo hức mong được gặp bạn. Vấn đề chỉ còn là Stephanie không phải đến một mình mà còn có con chó Cesar. Thế nên, cô quyết định rằng cô sẽ đến gặp Amélie trước.
Vào lúc 8 giờ sáng hôm sau, dắt theo con chó, Stephanie bước ra khỏi cổng trại quân chính. Cô ấy cảm thấy rất bất tiện với bảy lớp quần áo bó chặt trên ngực, và quần áo xòe rộng dưới với khung lồng bên trong gây cản trở. Đôi giày chật cũng khiến việc đi lại trở nên khó khăn. Stephanie quen với việc mặc quần áo rộng rãi, thoải mái ở chiến trận và đi giày mềm của quân nhân.
Trên đường đi, Stephanie đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi và nổi bật trên biển hiệu là dòng chữ lớn “Cuộc phong tỏa Sebastopol – Trò chơi hấp dẫn cho mọi lứa tuổi, giá chỉ từ 6 franc!” Cô ấy nhận ra rằng cuộc chiến tranh đẫm máu đã được các cư dân Paris chuyển thành trò chơi. Stephanie nhìn vào cửa kính và thấy đầy các hộp carton màu sắc sặc sỡ với hình thành lũy, pháo đài, quân Đồng minh tấn công và quân đội Nga tự vệ…
Stephanie muốn phun ra một câu chửi tục của binh lính Bắc Phi, đặc biệt là của bác Tubosiquoi. Nhưng cô ấy cố gắng kiềm chế, gồng lấy cay đắng và nhẫn nhục để tiếp tục bước đi về phía biệt thự của gia đình Resmont. Một người hầu không quen mặt mở cửa.
– Xin thông báo với Phu nhân Resmont là tôi, Phu nhân Dytteville, đến thăm.
– Bà chủ sáng nay không tiếp khách.
– Đó cũng là lý do tôi đến thăm.
…Hoàn toàn phấn khích trong việc phục hồi những vết thương từ chiến trường. Niềm hạnh phúc của hai vợ chồng chị khi thấy con trai của mình mạnh khỏe không ngừng tăng. Amélie khoe với Stephanie rằng Armand và Charles, hai đứa con trai của nàng, đều ngoan ngoãn và khỏe mạnh. Bà Dytteville, mẹ chồng của Stephanie, thường xuyên đưa hai cháu trai tới thăm tận nhà chị. Chị Amélie cảm thấy vui vẻ khi kể về những đặc điểm thay đổi nhỏ trong nhà mình, và Stephanie không quên khen ngợi vẻ đẹp của những bức rèm mới. Stephanie biết rằng khi nói chuyện với Amélie, chị luôn hiểu và quan tâm tới mọi điều liên quan đến mình. Mặc dù Amélie rất muốn hỏi thêm chi tiết, nhưng chị hiểu rằng cần đợi đến khi Stephanie thực sự hòa nhập vào cuộc sống mới ở Paris. Nếu cần, chị Amélie luôn sẵn lòng lắng nghe và chia sẻ cùng Stephanie mọi kỷ niệm vui buồn.Cuốn sách “với cô ta!” của Stephanie chứa đựng những nội dung đầy cảm xúc và lôi cuốn. Câu chuyện về René và Agnès đã chạm đến thủ tâm của nhiều người, với sự hy sinh và tình yêu không thể nào quên.
Mỗi chi tiết về phu nhân Guinchamp và những biến cố trong cuộc sống của họ đều khiến người đọc không thể rời mắt khỏi trang sách. Stephanie và những suy nghĩ sâu lắng về bản chất con người cũng là điểm nhấn đáng chú ý.
Từ diễn biến của câu chuyện, việc trở về nhà và gặp lại Achille, Amélie, cũng như bé Quille và con chó Cesar đã tạo nên những khoảnh khắc ấm áp và đầy ý nghĩa. Đây thực sự là một cuốn sách đáng để đọc và suy ngẫm.Nàng đột nhiên nhớ tới hai đứa con và mong muốn có thể bay ngay đến gặp chúng. Nhưng không, cần phải đợi. Để Amélie thực hiện các bước cần thiết trước. Achille xuất hiện, làm đảo lộn toàn bộ suy nghĩ của Stephanie. Nàng nhớ về vết thương của anh nhưng không dám hỏi, không biết liệu vết thương đó có gây đau đớn cho Achille không. Mọi việc cần phải để qua xử lí. Nàng nhớ lần cuối cùng gặp Achille. Ngày đó anh bị thương nặng từ vai đến háng, ngả trong đám xác chết và những thương binh rên rỉ. Nhớ lại Achille trong bộ đồ sĩ quan từ trước khi chiến tranh bùng nổ, nàng thấy bãi trường Crimée xa xăm. Nhưng giờ đây, Achille trở về với hình dạng của mình, khiến trái tim của Stephanie đầy xao xuyến. Sự xuất hiện của Achille đánh thức trong nàng cảm giác phải trở về dĩ vãng. Nàng thấy mình như một con cá bị mắc kẹt trong lưới, không thể thoát ra. Mọi người xung quanh dường như đã sẵn sàng để đưa nàng trở lại thế giới trước đây. Cả Achille và Amélie đang dệt ra những sợi tơ để bắt giữ nàng. Họ làm điều đó êm đềm, không chỉ vì tình bạn mà còn là tình yêu sâu sắc và quý trọng. Stephanie vừa lo lắng vừa xúc động. Nàng thầm nghĩ “Họ buộc ta vì họ yêu ta. Ta không thể làm họ thất vọng. Ta chỉ là một người bị bỏ rơi, một người trông nom. Họ lo lắng về ta trong khi ta không để ý gì cả! Ta không bao giờ bỏ cuộc, bởi Stephanie Mourlon, bởi Pompet, Tuboisquoi và những đồng đội ở Bắc Phi. Nhưng ta cũng là phu nhân Dytteville. Bao nhiêu người mong chờ ta. Và hai đứa con yêu thương của ta, chúng cũng khao khát mẹ quay trở về. Vì chúng, vì gia đình, ta phải chui vào kẽ hở đó. Không còn cách nào khác.” Stephanie quay nhìn Achille và đứa con trai dễ thương của anh đang chăm chú nhìn nàng như đang đợi điều gì đó. Đề nghị Stephanie tiếp quả bóng tennis, Achille đưa cho nàng, Stephanie nhận và lăn bóng về phía đứa trẻ. Khi bóng đến gần chân bé, đứa bé nhảy tưng lên vui mừng. “Đánh bóng! Đánh bóng!” – Bé hét lên, đập tay hồ hởi. Stephanie hiểu vì sao hai vợ chồng Achille và Amélie gọi con trai mình là Quille: môn đánh bóng. “Cesar!” Stephanie gọi con chó, yêu cầu mang bóng về. Cesar quay đầu nhìn bóng, sau đó cẩn thận đến mang về dưới chân chủ nhân, rồi nhìn lên với vẻ mong chờ. “Con chó của cô khôn lắm.” – Achille nhận xét. “Ừ, vài ngày nữa, khi đã quen với bé Quille, tôi sẽ giao nó trông nom bé, không ai dám chọc bé nữa. Trước đây, ở trận chiến, nó luôn bảo vệ tôi rất chu đáo. Nó chỉ không ưa ngựa. Theo cách này, chẳng mấy chốc, Cesar sẽ trở nên thân thiện với bé Quille và hai bé sẽ trở nên thân thiện với nhau.” “Vậy là, cô phải đi cùng con Cesar mọi lúc sao?” “Đúng đấy.” “Tốt thôi, nhưng nhớ buộc dây cẩn thận đấy.” Stephanie mỉm cười, tiếp tục chơi bóng với bé. Cesar dường như hiểu, mỗi lần tiếp cận, nó luôn thể hiện sự trầm tĩnh để không làm bé sợ. Achille cũng dần yêu thương con chó hơn, và thấy nó không xấu như ban đầu đã nghĩ. Stephanie nhận ra Achille muốn quan tâm nàng. Suốt bữa ăn, anh luôn kể về Paris, như thể nàng chưa bao giờ rời xa thành phố. Khi nói về những người bạn của nàng, Achille nói như thể họ là những người bạn gần gũi hàng ngày của nàng. Khi thưởng thức tráng miệng và uống cafe sau bữa ăn, Stephanie nói: “Tôi cần phải trở về trường quân chính. Đừng nói tôi đã xuất ngũ. Tôi vẫn là một phần của quân đội đó.” “Không có gì phức tạp cả. Hãy yên tâm, Stephanie. Tôi sẽ đến và nếu cần, cha tôi cũng sẽ can thiệp.” “Tôi sẽ giao cho anh giấy tờ nhập ngũ của mình. Nếu cần, tôi sẵn sàng làm chứng bất cứ lúc nào. Tôi cần bằng chứng hợp pháp, đầy đủ văn bản xác nhận, nhưng đừng quên, tên quân nhân của tôi là Stephanie Mourlon.” Amélie hiểu rằng việc cô và Achille hỗ trợ Stephanie cần sự chấp thuận của gia đình nhà chồng. Chị viết một thư gửi bà Dytteville, mẹ chồng Stephanie, thông báo về việc con dâu trở về, khỏe mạnh và yêu cầu phép nhà để Stephanie tạm sống cùng họ, đợi khi nhà của nàng được sửa sang. Ngay sau đó, Amélie phái người đưa thư đến bà và mời bà đến gặp hai vợ chồng chị vào ngày mai. Hãy cùng chờ xem những gì sẽ xảy ra trong cuốn sách tác giả Marcel Gobineau này!