Vợ Của Ta Là Quận Chúa
Một câu chuyện hấp dẫn về một bác sĩ nữ giả trai phiêu lưu giang hồ và một thiên kim quận chúa với vẻ đẹp và quyền lực. Họ gặp nhau trong hoàn cảnh hiểm nghèo và từ đó tình yêu đã nảy nở. Sự liên kết giữa họ đã vượt qua mọi khó khăn để cuối cùng không thể chia cắt…
Hổ Đầu Miêu Diện – Mưu Cầu Sáng Tạo… Ban đầu, tôi dự định để dành để đọc tác phẩm “Nhật Ký Sau Khi Chết” sau khi hoàn thành vì thường thì tôi rất nóng vội và hơi thiếu kiên nhẫn. Nhưng một cách bất ngờ, tôi đã hoàn thành tất cả các chương hiện nay của “Nhật Ký Sau Khi Chết” trong một đêm và tiếp tục suy ngẫm trong vài đêm sau đó vì sự tò mò đã đánh bại tôi. Đây là điều khởi đầu cho viết về tác giả Hổ Đầu Miêu Diện.
Sáng tạo là thói quen của các nghệ sĩ, nhưng để duy trì và phát triển một phong cách riêng, đó mới là điều khó khăn mà không phải ai cũng làm được. Khi tôi chọn đọc tiểu thuyết Bách hợp, không chỉ vì nội dung mà còn vì nghệ thuật mà tác phẩm đem lại. Thậm chí, chính vì sự chú ý đến các chi tiết nhỏ này mà tôi bắt đầu quan tâm đến “Vợ Của Ta Là Quận Chúa”, đặc biệt là cách tác giả kể chuyện.
“Vợ Của Ta Là Quận Chúa” được kể từ góc nhìn ngôi thứ nhất, thứ ba hay… thứ hai? Cách kể của Hổ Đầu Miêu Diện trong “Vợ Của Ta Là Quận Chúa” khiến tôi thực sự phải đắn đo và thấy kỳ lạ. Lối kể của chị ta độc đáo và đôi khi hỗn loạn đối với những người mới bắt đầu đọc. Từ Thành Nhược Hề, cho đến Nhị sư huynh, Nguyệt Nhi, Sư phụ, Tư Đồ Ức, Tướng Quân Tịch Dực, gia đình Quận chúa, và nhiều nhân vật khác lần lượt đảm nhận vai trò lời kể. Mặc dù nhân vật chính là Tấn Ngưng Quận chúa, nhưng phần lớn lời kể của nàng chỉ giới hạn trong một câu ngắn gọn, thậm chí khiến người đọc cảm thấy hài hước. Vì sao Hổ Đầu Miêu Diện lại chọn cách sáng tác kỳ lạ như vậy?
Thường thì khi kể chuyện, người viết sẽ chọn ngôi thứ nhất vì nó phổ biến và dễ viết nhất, hoặc chọn ngôi thứ ba vì khách quan và dễ tạo bối cảnh. Nhưng khi theo dõi “Vợ Của Ta Là Quận Chúa”, tôi thấy chúng ta không thể khẳng định Hổ Đầu Miêu Diện chọn ngôi thứ nhất hay thứ ba, mặc dù độc giả tận mắt thấy lời kể từ góc nhìn ngôi thứ nhất.
Để giải thích điều này một chút, hãy tưởng tượng bạn đang làm phóng viên và phải quay phim cho một chương trình thực tế và đồng thời bạn cũng phải đi theo vị khách suốt hành trình. Trên thực tế, Thành Nhược Hề chính là người quay phim, và trong câu chuyện, nàng đã ghi lại mọi hành động của Tấn Ngưng Quận chúa. Tuy nhiên, lối kể này không chính xác là ngôi thứ ba mà vì “người quay phim” này liên tục tiếp xúc trực tiếp với ngôi thứ hai (Tấn Ngưng) trong quá trình ghi hình. Nói cách khác, dù kể về Tấn Ngưng, nhưng qua cử động, lời nói của nàng, chúng ta có thể suy luận được hành động và lời nói của người kể (Thành Nhược Hề), vì Thành Nhược Hề tồn tại trong lời kể về Tấn Ngưng Quận chúa. Tương tự, khi tác giả chuyển người kể thành Nguyệt Nhi hay Nhị sư huynh, thì đơn giản là như việc chuyển ống kính cho người khác trong một phần hành trình khác, vì sự hiện diện của họ là từ lời kể về Quận chúa. Chính vì điều này, tôi đưa ra giả định rằng, Hổ Đầu Miêu Diện muốn kể chuyện từ ngôi thứ hai, điều chưa từng thấy trong văn học.
Liệu điều này có đúng không thì khó nói. Vì đến nay, chưa có ai xác nhận việc sử dụng ngôi thứ hai để kể chuyện. Ngay cả khi đọc tác phẩm của Hổ Đầu Miêu Diện, độc giả cũng đánh giá đó là một cách kể độc đáo, hoặc tác giả muốn tạo nên sự nổi bật chứ không phản ánh sâu xa hơn rằng, văn sĩ này thực sự muốn vượt ra khỏi ranh giới của cách kể thông thường. Điều này là nhờ vào…Trong cuốn sách “Vợ Ta Là Quận Chúa”, tôi được lôi cuốn bởi tác giả Hổ Đầu Miêu Diện và cách anh ấy kể chuyện. Tôi cảm thấy ôm đầy niềm đam mê và sự tinh tế trong nghệ thuật của nhà văn này, đồng thời thấy được sự dám nghĩ, dám làm và dám đột phá ở đằng sau những từ ngữ kỳ diệu. Sau khi đọc “Nhật Ký Sau Khi Chết”, tò mò của tôi về lối kể chuyện của tác giả càng được thức tỉnh. Hãy tưởng tượng mình đang bước chân vào thế giới đầy ảo diệu của “Nghìn Lẻ Một Đêm”, nghe câu chuyện được kể trong câu chuyện, khi một nhân vật chính đứng ra thuật lại câu chuyện từ góc nhìn của một nhân vật khác. Đây thực sự là một sự lồng ghép tinh tế và sáng tạo.Giống như việc tôi quan tâm đến lối kể chân thực trong “Vợ Ta Là Quận Chúa”, thì khi đọc “Nhật Ký Sau Khi Chết”, tôi ngạc nhiên bởi cách tác giả xây dựng và phân bố nội dung. Sử dụng một cuốn nhật ký để theo dõi trực tiếp một câu chuyện chưa kết thúc, tạo ra một sự liên kết mạnh mẽ và cuốn hút. Hổ Đầu Miêu Diện thực sự là một nhà văn đầy tâm huyết với lối kể chuyện riêng, đồng thời rất nhạy cảm đến những tình tiết mà anh ấy tạo ra.Trong những chi tiết mà tác giả điều chỉnh, có những điểm vẫn để lại dấu hỏi cho độc giả. Tôi bắt đầu tự đặt câu hỏi về mối liên kết giữa các nhân vật và chi tiết về việc Hoa Tiện Lạc để lại cuốn nhật ký. Từ những tình tiết này, tôi cảm thấy như đang khám phá một thế giới đa chiều, nơi quá khứ, hiện tại và tương lai giao thoa một cách huyền bí và hấp dẫn. Điều này nhắc nhở tôi đến tác phẩm “Mứt Cam” của Ichigo Takano và cảm giác về thế giới song song trong đó. Cả hai tác phẩm đều đưa ra những điều bí ẩn và thách thức đáng quan tâm cho người đọc.Không kỳ vọng rằng Hổ Đầu Miêu Diện sẽ tạo nên một câu chuyện giống như Ichigo Takano, nhưng với số lượng người Trung Quốc yêu thích Văn hóa Nhật Bản ngày càng tăng, chắc chắn sẽ có cơ hội thú vị từ đó. Trong Nhật Ký Sau Khi Chết, liệu Tả Y Y và Nhạc Phạm có thể thay đổi số phận của họ trong một hiện thực khác thông qua cuốn nhật ký của Hoa Tiện Lạc? Liệu mối quan hệ giữa Hoa Tiện Lạc và Lâm Tấu có điểm tương đồng với Lauren và Arthur trong Et Si C’est Vrai của Marc Levy không? Có lẽ chỉ khi gắn bó với nhau với thể xác, Lâm Tấu mới thực sự tồn tại, các bí mật về cái chết của cô liệu đã được giải đáp chưa? Có những dự đoán và hệ lụy xảy ra, nhưng sự kết thúc hạnh phúc cho các nhân vật, với mục tiêu hoàn thiện cho cả hai cặp đôi Hoa Tiện Lạc – Lâm Tấu và Tả Y Y – Nhạc Phạm.
Ngoài ra, vai trò của Mạnh Nhất Loan và những nhân vật khác như An Nghiên và Ương Ương trong câu chuyện liệu sẽ như thế nào? Mối quan hệ giữa họ có thể tạo ra những bất ngờ đầy thú vị, và chắc chắn Hổ Đầu Miêu Diện sẽ cung cấp cho chúng ta nhiều điều hấp dẫn hơn trong tác phẩm của mình.Để chọn nhân vật, mình không bao giờ để bất kỳ nhân vật nào xuất hiện một cách vô nghĩa. Đó cũng là lý do khiến mình trầm tư với tác phẩm này trong thời gian dài như vậy. Thật đúng, việc tự làm khó mình chắc chắn là một trong những điểm yếu lớn nhất của những người yêu sáng tạo. Mình đã có những giả thiết và dự đoán về việc hoán đổi vị trí giữa Lâm Tấu và Nhạc Phạm. Mặc dù có khả năng đó xảy ra, nhưng vì tác giả muốn viết một cái kết hạnh phúc, phương án đó có lẽ không thể giúp tác giả đạt được mục tiêu đó. Nếu để cho Lâm Tấu và Hoa Tiện Lạc không đến được với nhau, một cách đơn giản nhất có thể là làm cho Lâm Tấu biến mất hoàn toàn và làm cho Hoa Tiện Lạc mất trí nhớ về khoảng thời gian bên cạnh Lâm Tấu. Đó có lẽ là một giải pháp dễ dàng nhất, nhưng có thể không thỏa mãn cả độc giả lẫn tác giả. Vậy, mình sẽ viết như thế nào đây?
Dự đoán cái kết cho một tác phẩm chưa kết thúc cũng giống như dự đoán về tương lai của chính mình. Tuy nhiên, mình nhận thấy mình là người bị động trong dự đoán này, trong khi tác giả – người chủ động, có thể sáng tạo mọi thứ theo cách mà mình không thể luôn dự đoán trước. Sự sáng tạo đã khó, nhưng dự đoán cho sự sáng tạo lại còn khó khăn hơn nhiều. Vì vậy, bài viết chỉ là cách giải tỏa những vấn đề còn tồn đọng sau khi đọc tác phẩm (chưa kết thúc). Đây chỉ là ý kiến cá nhân và không hứng thú. Trừ khi tác giả và độc giả có thể “cờ”. Không biết liệu bàn cờ đó có kéo dài thêm nhiều năm nữa hay không. Tuy nhiên, mình tin rằng Hổ Đầu Miêu Diện sẽ có lựa chọn tốt nhất và sẽ tạo ra một tác phẩm mà cả tác giả và độc giả đều hài lòng và ngưỡng mộ.
Mong chờ sự trở lại của bạn.
Trong bầu không khí của một đêm đầy huyết án, dù không có ý định giết người, đây vẫn là cơ hội tốt để hành động. Ngoáy ngoạm xung quanh, không thấy ai, mình cười trong lòng. Với kỹ năng thành thạo, mình vươn tay qua cửa sổ, nhắm thẳng vào khóa cửa bên cạnh. Được cái cửa sổ không xa cửa vào, chỉ sau một lúc, mình đã mở khóa. May mắn lắm, mỗi lần đều chính xác như vậy. Bước nhẹ tới, mở cửa và… Oops! Đây không phải mục tiêu của mình! Phòng tối đen như mắt lưới, nhưng mình quen với bố cục phòng, tiến sát đến mục tiêu. Làm bạn chờ lâu quá rồi đó. Mừng rỡ, mình đẩy cửa và… Ai đây? Hóa ra chỉ là Nhị sư huynh. Hắn sợ ma quỷ nên luôn trang bị kiếm đầy người vào ngày mười bốn trăng khuyết. Biết không phải ma, hắn không giận mình. Mọi chuyện đã bị phá hủy. Cần phải biết rõ đối phương là ai. Quay đầu, hóa ra là Nhị sư huynh! Một sự nhầm lẫn hài hước đã xảy ra… Để biết thêm chi tiết, đọc “Vợ Của Ta Là Quận Chúa” của Hổ Đầu Miêu Diện nhé.