“Vợ Nhặt” của tác giả Kim Lân thật sự là một tác phẩm văn học đáng giá mà bạn không nên bỏ qua. Tác phẩm này đã được viết vào thời kỳ nạn đói năm 1945, và được in trong tập truyện ngắn “Con chó xấu xí” năm 1962. Tuy nhiên, ngay từ năm 1946, câu chuyện đã xuất hiện dưới dạng tiểu thuyết “Xóm ngụ cư”.
“Vợ Nhặt” chính là câu chuyện về Tràng – một người đàn ông xấu xí, thô kệch, sống trong xóm ngụ cư và làm nghề kéo xe bò thuê. Cuộc đời của Tràng thay đổi khi anh gặp Thị – một cô gái trong lúc nạn đói hoành hành. Sự chân thành và tình yêu của họ đã tạo nên một câu chuyện đầy cảm xúc và ý nghĩa, khiến người đọc không thể không cảm thấy xúc động.
Tác giả đã khéo léo tái hiện cảnh nạn đói khủng khiếp khiến người ta phải sống với sự vật vờ nhưng cũng đầy tình người. Thông qua việc phân tích nhân vật và tình huống, tác phẩm đã tạo ra một khung cảnh chân thực và đầy triết lý về tình yêu, sự hy sinh và hi vọng trong hoàn cảnh khó khăn.
Dù đã được viết từ lâu, “Vợ Nhặt” vẫn giữ vững được giá trị văn học của mình và là một trong những tác phẩm đáng đọc và suy ngẫm trong văn học Việt Nam.Một bức tranh sâu lắng với chiếc áo nâu nhếch nhác, cái đầu quắc gối về phía trước. Cảm giác lo lắng và gánh nặng tràn ngập trên đôi vai rộng của người đàn ông. Sự đói khát âm ỉ từng ngóc ngách của xóm làng. Những gia đình từ Nam Định, Thái Bình đơn hàng nhau kéo nhau tới, tạo nên bóng đêm tăm tối, lan tỏa khắp lều chợ. Cái chết tơi tả đầy đường phố. Mỗi buổi sáng, hình như không ai đi chợ hay làm ruộng mà không bắt gặp những người nằm trên vỉa đường. Không khí đọng lại mùi hôi thối và mùi của thi thể. Ở giữa cảnh tượng ảm đạm ấy, một chiều, Tràng bất thình lình quay trở lại với một người phụ nữ. Khuôn mặt anh ta toát lên một sự hân hoan khác thường. Tràng nở nụ cười, đôi mắt cũng lấp lánh. Người phụ nữ đi phía sau anh ta, nhẹ nhàng bước đi. Với chiếc rổ nhỏ, đầu nhẹ chúi, cái mũ rách lệch che nửa khuôn mặt. Cô phụ nữ trông như muốn trở lên e thẹn. Một số đứa trẻ chạy đến xem, lo sợ chúng sẽ làm trò. Tràng vội vã lắc đầu, biểu lộ sự không hài lòng. Một đứa trẻ bất ngờ gào lên: “Anh Tràng ơi!” Tràng quay lại và tròn mắt: “Chồng vợ hài.” Tràng tươi cười và người phụ nữ có vẻ khó chịu. Cô nhăn mày, xóc tay điệu nghệ trên chiếc áo. Phố xóm về chiều dần càng trở nên xơ xác, hẻo hắt. Cơn gió từ đồng cỏ thổi vào, làm cho mọi thứ trở nên dường như lác đác. Cả hai phía con đường, đêm bao phủ, không nhà nào lóng lánh ánh sáng. Dưới bóng cây đa, cây gạo, những người đói đạt đần đi qua mạnh mẽ như những bóng ma. Tiếng quạ trên những cây gạo ven chợ vang lên thê lương. Người dân xóm nhìn theo hai bóng hình của Tràng và người phụ nữ mập mờ tiến về phía bến. Họ đều bàng hoàng. Họ nhìn nhau và cảm thấy như đã hiểu biết một phần nào đó. Khuôn mặt u ám của họ bắt đầu tỏa sáng. Có một sức sống mới lạ và tươi mới trong cuộc sống u tối đó. Một người thở dài. Một người nói thầm: “Họ là ai vậy? Hay là người mới từ quê dưới nhà cụ Tứ đi lên?” Người kia trả lời: “Không, cụ Tứ chưa từng nhìn thấy họ từ ngày còn sống.” Mọi người đều cảm thấy lạ thường. Điều gì đã mang lại một hơi thở mới lạ và hạnh phúc vào cuộc sống khốc liệt và đói khát của họ? “Vợ Nhặt” của tác giả Kim Lân sẽ đưa bạn khám phá.