Xứ Tuyết
“Xứ Tuyết” là một tác phẩm tiểu thuyết của văn hào Nhật Bản Kawabata Yasunari, mà ông bắt đầu viết từ năm 1935 và hoàn thiện vào năm 1947. Trước khi được xuất bản dưới dạng sách hoàn chỉnh, tác phẩm đã được đăng tải theo từng đợt trên các tờ báo. “Xứ Tuyết” được coi là một bảo vật văn học quốc gia của Nhật Bản. Cùng với “Ngàn Cánh Hạc” và “Cố Đô”, “Xứ Tuyết” đã đem về cho tác giả giải thưởng Nobel Văn Học vào năm 1968, nhân dịp kỷ niệm 100 năm (1868-1968) modern hóa văn học Nhật Bản trong cuộc cách mạng Minh Trị.
“Xứ Tuyết” mang đậm tinh thần truyền thống của những thi nhân văn sĩ Nhật Bản từ thời xa xưa. Câu chuyện theo bước chân của chàng trai trẻ Shimamura khi thám hiểm cảnh đẹp và hòa mình trong suối nước nóng. Shimamura, sinh ra và lớn lên tại một khu thương mại ở Tokyo, đã kết hôn nhưng lại mê mẫn với vẻ đẹp như bị một lực lượng huyền bí điều khiển. Chính vì vậy, anh ta say mê nghiên cứu nghệ thuật vũ đạo phương Tây và kịch nghệ. Là một chàng trai giàu tài năng nhưng thiếu sâu sắc và không chắc chắn về chính mình, Shimamura có những lúc khao khát khám phá bản thân, thúc đẩy anh ta tìm đến các ngọn núi một mình, và anh đã ba lần đặt chân lên xứ tuyết ở phía Bắc Nhật Bản vào ba mùa khác nhau: Xuân – Thu – Đông.
Trong lần thăm đầu tiên vào thời điểm mùa leo núi bắt đầu, mùa xuân kéo đến với những chiếc lá non xanh tươi và hương thơm dịu dàng. Shimamura gặp được nữ kỹ nữ Komako. Komako là hình ảnh của vẻ đẹp nữ tính mạnh mẽ, đồng thời sự đan xen giữa thánh thiện và trần tục, sự tỉnh táo và đam mê, với nét đẹp rạng ngời và sự nghiêm túc trong cảm xúc. Sự hiện diện của Komako mang đến cho Shimamura sự tươi mới và trong sáng tuyệt vời. Trong những đêm mà cô tham gia đánh đàn samisen cho du khách trong các bữa tiệc, uống rượu và mệt mỏi, cô quay về bên Shimamura với sự ấm áp khiến anh bần thần đến tận đáy lòng.
Sau đó, Shimamura quyết định trở lại “Xứ Tuyết” để gặp Komako lần thứ hai vào mùa đông, vài tuần trước khi mùa trượt tuyết bắt đầu. Trong ánh sáng mờ nhạt, Shimamura mê mải ngắm khuôn mặt của một cô gái trẻ ở phía bên kia cửa sổ, với vẻ đẹp huyền bí và siêu phàm. Đó chính là Yoko, người mà anh đã gặp trên con tàu và cũng ở vùng tuyết. Yoko, với vẻ đẹp trong trắng và xa vời, mong manh và u tối, trung thực và ngây ngô, khiến Shimamura nhiều lần khám phá thêm những nét quyến rũ đặc biệt.
Những ngày đầu mùa thu với những chiếc lá phong đỏ rực, Shimamura rời Tokyo để nghỉ ngơi ở “Xứ Tuyết”. Ở đây, giữa hai cô gái nơi xứ tuyết, trong một bối cảnh nơi mà thiên nhiên, con người, truyền thống và lối sống đều đẹp mộng, tinh tế và dịu dàng, Shimamura bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn giữa hai tình yêu, một vạm vỡ đến thể xác, một nặng về tinh thần. Đắm chìm trong tinh thần của Komako nhưng trong lòng Shimamura vẫn ẩn chứa ánh sáng kỳ bí từ Yoko. Tình yêu của anh dành cho Yoko ngày càng lớn lên khi anh nhận ra được vẻ đẹp mơ hồ và mong manh mà anh khao khát theo đuổi suốt đời. Trong khi Komako đến gần và hi sinh cho Shimamura bao nhiêu, anh vẫn luôn thấy Yoko như lời nguyền. Tình yêu của Shimamura dành cho Komako bắt đầu hé lộ những mảng giận dữ. Komako bối rối không biết liệu Shimamura thực sự yêu cô hay không, còn anh chàng không hiểu nổi vì sao lòng anh không thể tìm thấy sự nồng nàn, trọn vẹn và hy sinh trong tình yêu như những gì cô mong đợi.
Trong lúc Shimamura quyết định rời xa trạm nước nóng ở “Xứ Tuyết” để thoát khỏi những xung đột trong lòng, mọi thứ đã kết thúc trong bi kịch. Trong một buổi chiếu bóng tại một nhà kho gần nơi anh sống, một đám cháy dữ dội đã bùng lên. Đất đỏ cháy trong lửa và tro tàn bay tung lên trời đêm.Trong tiểu thuyết “Xứ tuyết” của nhà văn Yasunari Kawabata, chúng ta được dẫn vào một thế giới tĩnh lặng và u buồn của thiên nhiên Nhật Bản. Kawabata đã khám phá và tái hiện văn hóa thẩm mỹ Nhật Bản thông qua những mảng vẻ đẹp mang đậm bản sắc đất nước.
Với tình yêu với những vẻ đẹp giản dị, gần gũi và đậm chất truyền thống, Kawabata đã tạo ra những hình ảnh tự nhiên tinh tế qua câu chuyện về Xứ tuyết. Những biểu tượng nhỏ bé như bụi tre, vườn rau, hay cảnh phong xứ Bắc lạnh lẽo mang đến cho độc giả cảm giác thân thuộc nhưng cũng đầy sức sống của cuộc sống hàng ngày.
Nhờ sự nghiên cứu sâu sắc về văn hóa thẩm mỹ truyền thống Nhật Bản trong tiểu thuyết này, chúng ta có cơ hội hiểu rõ hơn về những giá trị văn hóa đặc trưng của xứ sở hoa anh đào. “Xứ tuyết” không chỉ là một câu chuyện đẹp về thiên nhiên và tình yêu mà còn là bức tranh tinh tế về vẻ đẹp độc đáo của văn hóa Nhật Bản.Sự tĩnh lặng và điệu bộ của cuộc sống nơi đất cao nguyên, với những ngày bình dị và tĩnh lặng. Trên vùng đất phủ đầy tuyết, hình ảnh lúa vàng hiện lên với vẻ yên bình, ấm áp. Đó chính là cuộc sống chân thành, mộc mạc của người dân vùng núi phía Bắc – một cuộc sống đơn giản, êm đềm giữa cảm giác lạnh buốt, khắc nghiệt của mùa đông tuyết phủ. Sự hững hờ lúa khô trên sào ngoài cửa lễ kongo, trên cánh đồng thoải mái cách xa con đường. Dãy tre dài tạo thành tấm rèm giữa dòng cây hồng, trước bức tường trắng bao quanh khu vườn, dẫn vào nhà bên cạnh, một dãy khác, ở góc phải, nằm dọc theo rìa cánh cổng của vườn, tạo nên lối đi. Trong cánh đồng lúa, những cây khoai sọ vẫn xanh tốt, mạnh mẽ, lá cứng cáp; những đóa thược dược và hoa hồng thì đã héo tàn. Chiếc ao sen nuôi cá vàng nổi bật phía sau những lớp lúa…
Beauty unveiled in the simplicity of human existence and the quiet charm of everyday life in the snowy land. Such is the modest, serene life of the folks in the Northern mountains – a tranquil, unpretentious coexistence with the harsh, biting cold of snow-covered days. The image of golden rice emerging on the field reflects a tranquil and warm ambiance. This is the authentic, rustic lifestyle of the people in the Northern mountains – simple and peaceful amid the chilling fierceness of snow-covered days. The sight of dried rice hanging on racks outside the Kongo gate, in the spacious field separated from the road. A long row of bamboo forming a curtain amidst the red trees, in front of the white-walled garden surrounding it, leading to the neighboring house; another row, at the right corner, lining the edge of the garden gate, providing a passage. In the rice field, the sweet potato plants remain lush and vigorous, their leaves sturdy; in contrast, the poisonous herb and roses have withered. The pond filled with goldfish behind the layers of rice…
renowned.accents.biasesMockUnavailableCuốn sách kể về vẻ đẹp của thiên nhiên ở xứ tuyết bắt nguồn từ hình ảnh của con tàu. Hãy tưởng tượng con tàu cũ kĩ mang đến một vùng đất hoàn toàn mới, gần như chưa từng được khám phá. Điều này mở ra một cánh cửa tới thế giới hoang sơ và tiêu biểu của xứ tuyết.
Hình ảnh của con tàu cổ kính nằm hoàn toàn trong phong cách thiên nhiên của vùng đất, với vẻ đẹp đơn sơ nhưng hút hồn. Bạn sẽ cảm nhận rõ ràng vẻ đẹp cổ kính từ thời gian trôi qua trong những ngôi nhà và mái chùa, nơi mà bóng dáng của thời gian in đậm lên từng chi tiết.
Những ngôi nhà cổ kính với mái gỗ và chùa cứng cáp đan xen trong cảnh quan tuyết trắng tinh khôi, tạo ra một bức tranh hoàn hảo của sự hài hòa giữa tự nhiên và nhân tạo. Điều này thể hiện rõ sự đẹp đẽ của thời gian đã trôi qua, tạo nên một vẻ đẹp cổ điển và huyền bí.
Điểm đặc biệt của cuốn sách này chính là cách tác giả lồng ghép mùa trong năm và thời gian vào từng đoạn truyện một cách sâu sắc, tinh tế. Những gợi ý về thời gian mùa vụ qua từng câu chuyện, giống như việc sử dụng thơ Haiku để thể hiện những mùa khác nhau. Và chính điều này khiến cho cuốn sách trở nên hấp dẫn và lôi cuốn hơn bao giờ hết.
Hãy cùng nhìn nhận vẻ đẹp u buồn, mong manh của thiên nhiên thông qua cuốn sách này, cảm nhận được sự gắn kết giữa vẻ đẹp và sự u buồn, tạo nên một bức tranh sắc nét về vùng đất xứ tuyết và những hồi ức tiềm ẩn trong đó.Thiên nhiên và cảm xúc “buồn” thường đi đôi với nhau, cũng như quan điểm thẩm mỹ truyền thống của Nhật Bản. Xứ tuyết với vẻ đẹp lạnh giá, nơi tuyết rơi dày đặc tới nỗi có khi khối tuyết lở chặn đường tàu. Khí hậu khắc nghiệt tạo nên không gian lạnh buốt, khiến cảnh vật trở nên bí ẩn, khác biệt với nhân vật Shimamura.
Ánh sáng và bóng tối xen kẽ nhau trên không gian xứ tuyết, tạo nên cảm giác hoài vọng và u buồn mỗi khi ban mai hoặc hoàng hôn đến. Sự đồng thời của hai yếu tố này phản ánh vẻ lạnh lẽo, tạo nên khung cảnh băng giá đầy u sầu và hy vọng.
Thiên nhiên xứ tuyết còn mang vẻ đẹp mong manh, với màu trắng tinh khôi và huyền bí. Màu trắng biểu hiện sự tinh khiết, đồng thời cũng là màu của sự hư vô. Bạn có thể cảm nhận vẻ mềm mại của cảnh vật khi tuyết nhẹ nhàng phủ lên: mỗi ngọn núi như được bọc trong lớp tuyết mịn màng như kem. Cảnh vật cũng trở nên bí ẩn, đơn côi và nặng nề với sự chật hẹp của thung lũng bị bao quanh bởi tuyết dày.
Thiên nhiên xứ tuyết cũng là nơi cư trú của kiếp phù du như loài côn trùng. Màu xanh của bướm đêm, một loài sinh vật đặc trưng, tạo ra ấn tượng sâu sắc với tác giả. Sự ngược đời, mong manh và chết chóc trong màu xanh của bướm đêm tạo nên vẻ đẹp u huyền và kì ảo của thiên nhiên.Trong cuốn sách “Xứ Tuyết”, Yasunari Kawabata đã tạo ra một thế giới kỳ ảo và huyền bí, nơi thiên nhiên và con người hoà quyện vào nhau một cách tuyệt vời. Shimamura không chỉ trải nghiệm vẻ đẹp nổi bật của con người tại xứ tuyết mà còn ngập tràn trong vẻ đẹp huyền bí của thiên nhiên này. Mỗi chi tiết như hình ảnh tuyết sáng rực trong gương, tạo nên một không gian tuyệt vời và huyền ảo.
Bằng cách mô tả sự tương tác giữa con người và thiên nhiên qua tấm gương, Kawabata đã đưa đến cho độc giả những trải nghiệm đầy mê hoặc và tinh tế. Vẻ đẹp tự nhiên được nâng cao và phản chiếu qua con người, tạo ra những khung cảnh đẹp tuyệt vời nhưng đồng thời cũng mang tính biểu tượng và huyền bí đặc trưng.
Hãy khám phá thế giới tuyết trắng và vẻ đẹp ẩn sau mỗi chi tiết thông qua trang sách hấp dẫn này, bạn nhé. Chắc chắn rằng Xứ Tuyết sẽ khiến bạn ngạc nhiên và hấp dẫn từ trang đầu tiên.