Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc
Một cô gái lập dị. Đó là nhận xét của mọi người đối với Vương Ái Ngọc. Và ngay cả bản thân cô ấy cũng thấy mình như vậy. Suốt thời cấp I và II, Vương Ái Ngọc luôn là con mồi đầu tiên trong chiến dịch “cô lập”. Đơn giản vì cô không giỏi giao tiếp, lại không thích sửa soạn cho bản thân dù gia đình cô khá giả. Cho đến bây giờ, khi đã bước vào cấp III, cô vẫn chưa trải qua một cuộc tình nào.
Trường cấp III mà cô vô được, ngôi trường ba mẹ cô luôn ao ước lại là ngôi trường nổi tiếng với 3 cái “nhất”: giỏi nhất, giàu nhất và có nhiều trai xinh, gái đẹp nhất nữa. Và trong số rủi lại phải có xui, lớp 10A13 của cô chính là thành phần tiêu biểu ấy. Haizz! Lịch sử thời cấp II chắc chắn sẽ lặp lại với cô ấy. Đành cô đơn thêm ba năm nữa! Cầu mong sẽ được yên tĩnh, êm ả, không gặp sóng gió, phiền phức gì cho cô. Nếu thế… cô không gặp hắn.
Tiếng chuông báo thức “Reng… Reng… Reng…” vang lên phá tan giấc mộng đẹp. Ồ! Trễ giờ rồi! Vương Ái Ngọc hốt hoảng bật dậy từ giường, lao thẳng vào nhà vệ sinh. Chưa kịp đặt chân tới cửa, cô đã gặp bản mặt tức giận của em trai. Cậu nhóc nhìn cô bằng ánh mắt nảy lửa như muốn nuốt sống người chị hiền lành của mình (“mắc ói quá!!!”). – “Bị gì vậy hả? Mới sáng sớm mà la om sòm là sao?” – “Sắp trễ giờ rồi nếu không la mới…” Chưa kịp nói hết câu, một cốc đau đã đội vào đầu của cô ấy. – “Oái! Làm gì vậy hả em trai!” – Vương Ái Ngọc tru tréo la lên. Thân mặt máu đầm, cô bất ngờ làm – “Cái đó em mới hỏi chị á! Chị học buổi chiều mà! Làm gì mà la oai oái như ma đuổi thế. Định đi học cũng phải chạy lên tưởng có chuyện gì…@#%*&” – “Rồi rồi rồi. Mau đi học đi coi chừng trễ đấy.” Vừa nói vừa đẩy em trai ra khỏi phòng. Thằng nhóc này mà giảng đạo là còn dài dòng hơn cả sư thầy. Nhìn thấy bóng dáng kia chỉ vừa khuất sau cánh cửa, cô liền… – “Coi chừng bà đó. Cái đồ hỉ mũi chưa sạch.” – “Ê!” – trước khi kịp chửi, thằng nhóc ấy tự nhiên xuất hiện khiến cô hồn bay vía, cười vang – “Em quên nói một chuyện quan trọng với chị. Trước khi đi làm, mẹ có nhờ em nhắc chị ở nhà nhớ nấu cơm nha! Nhưng yên tâm, em sẽ không ăn đâu. Em không muốn đến thăm bác sĩ.” Nói xong, thằng trời đánh ấy liền bỏ đi. Aaaaaa. Thằng em quỷ! Là em mà nhìn kỳ thật như anh trai cô ấy đấy! Thật tức chết mà! Chu mỏ, cô dậm chân đùng đùng rồi leo lên giường thực hiện một nhiệm vụ cao cả – đánh bài với Chu Công ~.~ Ba tiếng sau, kim đồng hồ chỉ 9 giờ.
“Oáp” Vương Ái Ngọc mệt mỏi há miệng ngáp dài, tiếc nuối rời giường thân yêu và chậm rãi trở vào vệ sinh cá nhân, bầu bạn với chiếc ti vi trong phòng. “Cheng. Bùm. Chíu” Ồ! Đừng hiểu lầm! Đó không phải tiếng phát ra từ ti vi đâu. Chúng xuất phát từ gian bếp gia đình Vương Ái Ngọc đấy. Cô đang nấu cơm thôi mà. Sau một tiếng vật lộn với xoong, nồi, chảo, cuối cùng cô đã nấu xong bữa trưa “hoành tráng” với cơm trắng, canh cà chua và một dĩa trứng chiên thơm phức. (Vĩ đại ghê!! ~.~)
Mời các bạn đón đọc Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc của tác giả NatalieNguyn.