Mười năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Đủ lâu để nhớ một người, cũng quá ngắn để quên một người.
Không biết từ bao giờ, lặng im không báo trước, tình yêu chầm chậm tiến đến, nhẹ nhàng mà khắc sâu.
Ai nói không gặp là sẽ quên, ai nói cách xa là phai nhạt, ai nói tình đầu thường mong manh?
Mười năm ước hẹn, chỉ vì một lời hứa, có đáng để lưu luyến mãi không quên?
Tất cả là vì tình yêu…
Nếu yêu em thì sẽ chờ em.
Đình Phong 30 tuổi, Đình Lâm 3 giờ tuổi.
Làn da đỏ hỏn, lại nhiều nếp nhăn. Mũi nhỏ, miệng nhỏ, mắt nhỏ, lại còn đang nhắm tịt. Chẳng giống anh cũng chẳng giống cô.
Nhìn đi nhìn lại đứa trẻ trên tay cả nửa ngày, rốt cuộc anh cho ra kết luận –
_Thực xấu! ==”
Chẳng biết có phải ghi hận câu nói này hay không, Đình Phong vừa dứt lời, chỉ nghe thấy “xèe…” một tiếng, trước ngực anh đã ướt một mảng lớn.
_Để mẹ thay tã cho cháu. – Bà Phạm nhịn cười, tiến lên ôm cháu trai, còn anh thấp rủa “xui xẻo” rồi chạy vội vào phòng vệ sinh.
Ba tháng sau.
Một ngày nào đó, Hải Lam dỗ xong con ngủ, vừa đặt Đình Lâm vào nôi thì anh đã ôm sát cô từ phía sau, hơi thở nóng rực bỗng phả lên gáy cô. Hải Lam bất giác rụt cổ, thoáng từ chối một chút.
_Đừng, con còn ở đây…
Đình Phong khẽ thổi khí vào tai cô, hài lòng cảm nhận cơ thể cô thoáng run rẩy.
_Nó ngủ rồi.
_Nhưng mà… A!!!
Cô còn muốn nói thêm cái gì, Đình Phong đã mất kiên nhẫn bế bổng cô lên, bước nhanh về hướng giường. Nhẹ nhàng đặt cô lên đệm, kế tiếp thân hình anh đè ép đi lên.
_Khoan… Ngộ nhỡ con dậy thì sao? – Cô vội chống tay ngăn cản, trong mắt đầy lo lắng.
_Đừng lo, nó ngủ say lắm. – Anh thuận miệng đáp, bàn tay nhanh chóng cởi bỏ nút áo trước ngực cô. Dường như để trừng phạt việc cô không chuyên tâm, môi anh di chuyển đến bờ vai cô, nặng nề cắn.
Chẳng mấy chốc, tiếng rên rỉ cùng thở dốc đã tràn ngập khắp căn phòng. Hải Lam bị hôn đến vựng vựng hồ hồ, cả người mềm mại vô lực. Chỉ tiếc cả hai đang dây dưa đến mức khó tách ra là lúc Đình Lâm đột ngột khóc ré lên.
Mời các bạn đón đọc Yêu Em, Chờ Em của tác giả Tịnh Linh.