“Câu chuyện của “Yêu Lầm Anh” không chỉ là về một cuộc tình đầy bi kịch giữa tiểu thư Rebecca Marshall và Rupert St. John, mà còn là về sự đấu tranh của mỗi nhân vật với bản thân và với những áp lực xã hội, gia đình đặt lên vai họ.
Rebecca Marshall, một thiên kim tiểu thư trẻ trung và nổi tiếng, phải đối mặt với những hiểu lầm và nghi ngờ từ phía Rupert St. John, người mà cô tin tưởng và yêu thương. Sự bi kịch trong cuộc tình của họ được tạo ra bởi sự đánh mất niềm tin và sự phản bội, khiến cho cả hai phải đối mặt với những quyết định đau lòng.
Rupert St. John, mặc dù có vẻ ngoài quý tộc và giàu có, nhưng lại mang trong mình một cái “bóng tối” của sự đau khổ và hỗn loạn. Cuộc sống xa hoa và sự hào nhoáng chỉ là lớp vỏ che giấu sự cô đơn và khao khát tình yêu thương thật sự của anh. Mặc dù đã phạm phải sai lầm và gây ra tổn thương cho người khác, nhưng Rupert vẫn tìm kiếm cơ hội để sửa chữa và bù đắp cho những điều đã mất.
Cuộc hôn nhân giữa Rebecca và Rupert được xây dựng trên nền tảng của sự hiểu lầm và lòng tự trọng, là một hình mẫu cho sự phức tạp của con người và cuộc sống. Tuy nhiên, qua những vấp ngã và đau khổ, họ có thể học được sự kiên nhẫn, lòng tha thứ và khả năng tiếp tục yêu thương, dù có phải đối mặt với những rủi ro và thách thức của tình yêu và cuộc sống.”
Mời các bạn đón đọc cuốn sách Yêu Lầm Anh của tác giả Johanna Lindsey
—-
Chương 1
Cung điện Buckingham kia rồi. Rebecca Marshall không thể hình dung nổi mình sắp sống ở nơi ấy. Nàng biết tin này đã được một tuần, nhưng vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Trở thành thị nữ trong cung điện của Nữ hoàng Victoria là điều khiến nàng bất ngờ nhất trong suốt mười tám năm qua. Lilly, mẹ của nàng, lâu nay vẫn nuôi hy vọng con gái sẽ được bổ nhiệm vào vị trí đáng ao ước ấy, nhưng bà không hề kể cho Rebecca biết mình đã phải đi cầu cạnh nhiều người. Bà không muốn Rebecca thất vọng nếu việc bất thành.
Rebecca đã không phải thất vọng. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ trở thành thị nữ trong cung điện hoàng gia. Nhưng nàng biết đó là ao ước lớn lao của mẹ mình. Lilly vẫn thường nhắc đến chuyện bị vuột mất cơ hội làm thị nữ, thậm chí là một hầu gái lo việc áo quần đầu tóc cho Nữ hoàng khi bà đã có chồng. Cả gia đình và chồng bà đều theo Đảng Torry1 nên khi Đảng Whig2 lên cầm quyền, họ kiểm soát việc tuyển chọn người vào phục vụ hoàng gia khiến Lilly không thể đạt được ước vọng hão huyền nhất của mình và phải từ bỏ nó. Cũng đành phải thế thôi vì Đảng chính trị Whig đã nắm quyền lực trong một thời gian khá dài.
1 Đảng tiền thân của Đảng Bảo thủ ở Anh
2 Đảng tiền thân của Đảng Tự do ở Anh
Nhưng hiện tại, Đảng Torry – gần đây được gọi là Đảng Bảo thủ – cuối cùng đã lên nắm quyền trở lại, với tân Thủ tướng là Robert Peel. Như những lần thay đổi trước, họ gạt bỏ cái cũ và thiết lập những cái mới. Khi nghe thông báo tuyển chọn, Lilly đã nhanh chóng đệ đơn thỉnh cầu lên các nhà chức trách xin cho Rebecca được vào cung làm thị nữ. Không có gì đảm bảo Rebecca sẽ được nhận vì số lượng có hạn. Nhưng cuối cùng, lá thư hồi đáp đã đến vào tuần trước. Hệt như một cô gái trẻ dễ bị kích động, mẹ của Rebecca đã hét toáng lên vì sung sướng sau khi đọc xong lá thư – bà đã quá hồi hộp. Và sự phấn khích của bà lây sang cả Rebecca.
Tuần vừa rồi trôi qua nhanh hệt như một con lốc. Hai mẹ con tất bật chuẩn bị cho sự xuất hiện của Rebecca tại London vào mùa đông tới dù còn mấy tháng nữa mới đến. Họ chỉ mới lên ý tưởng thiết kế trang phục mới cho nàng, mà cũng chưa đâu vào đâu cả! Cần phải thuê nhiều thợ may, và nhanh chóng đưa ra những quyết định. Rồi những chuyến đi đi về về thành phố Norford gần đó, có khi một ngày đi đến hai ba bận. Lilly phấn chấn đến nỗi huyên thuyên không ngớt về cơ hội vàng hiếm có trong cuộc đời của Rebecca.
Đó cũng sẽ là sự thay đổi lớn nhất trong cuộc đời của Rebecca từ khi cha nàng qua đời. Bá tước Ryne mất khi nàng mới lên tám. Lilly chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tái giá. Tước vị bá tước đã được truyền cho một người cháu trai của ông, nhưng trang viên gần Norford nơi Rebecca lớn lên vẫn được giữ lại cho mẹ con nàng. Nàng đã sống ở đó từ nhỏ đến lớn, thậm chí không rời nhà đi học xa như những cô bạn thân của nàng. Lilly không muốn sống xa con gái, nên bà đã thu xếp mời những thầy giáo giỏi đến nhà dạy riêng cho nàng.
Rebecca thích cách sắp xếp ấy của mẹ. Nhờ thế hai mẹ con có thể dành nhiều thời gian cho nhau. Cả hai đều thạo cưỡi ngựa nên gần như ngày nào họ cũng cưỡi ngựa nếu thời tiết thuận lợi. Rebecca sẽ nhớ những ngày tháng đó. Cả hai mẹ con đều có rất nhiều bạn bè ở Norford, lúc nào cũng có người ghé chơi, hay tham gia những buổi họp mặt. Rebecca cũng sẽ nhớ điều đó. Nhưng hai mẹ con không ở cách xa nhau mấy. Norford chỉ cách phía nam London vài giờ đi xe ngựa. Tuy nhiên, Lilly cương quyết để cho Rebecca có thời gian ổn định chỗ ở và làm quen với vị trí của mình, rồi bà mới đến thăm. Bà không muốn tỏ ra là một bà mẹ quá bảo bọc con, cho dù bà đúng là thế thật!
Thực ra, làm thị nữ cho Nữ hoàng là cơ hội vàng thứ hai của Rebecca. Cơ hội đầu tiên đã đến từ năm năm trước khi cả hai đều đồng ý việc chọn chồng tương lai cho Rebecca. Không cần chờ đến mùa lễ hội nàng mới có cơ hội làm quen người ấy, vì Raphael Locke vừa là hàng xóm vừa là người thừa kế của Công tước Norford. Quá thuận tiện! Nhưng chàng trai danh giá đó đã trưởng thành và cưới người khác trước khi Rebecca đủ tuổi lấy chồng, và cơ hội đó đã kết thúc như thế.
Thật xấu hổ. Nàng đã mong chờ được trở thành người của gia đình ấy biết bao. Công tước Preston Locke có năm chị em gái, tất cả đều có gia đình và sống nơi khác, nhưng họ thường quay về Norford thăm người thân. Lilly đã kể những câu chuyện về quãng thời gian mà hầu hết các quý bà này vẫn còn sống ở nhà và gia đình Locke có tầm ảnh hưởng đến xã hội địa phương như thế nào, và thực tế thuở bé Rebecca cũng đã tham dự một vài buổi đại tiệc ở Norford Hall. Nàng trở nên thân thiết với gia đình đó hơn khi trở thành bạn với cô con gái út của họ, Amanda Locke. Thật không may, hai người mất liên lạc với nhau sau khi Amanda được gửi đi học xa tại một trường tư.
Ngài công tước không tổ chức tiệc tùng nhiều sau đó bởi vì chỉ còn mình ông và người mẹ già trong ngôi nhà rộng lớn. Vợ ông mất đã lâu, và dù trong vùng có nhiều phụ nữ độc thân cố gắng khiến ông để mắt đến trong suốt những năm qua nhưng ông vẫn ở vậy. Tuy nhiên, giờ thì Ophelia Locke bắt đầu tổ chức tiệc tùng ở đó rồi, người phụ nữ đã chiếm được trái tim Raphael trước khi Rebecca kịp làm chuyện đó!
Nàng đã để vuột mất hai cơ hội với gia đình danh giá đó, một người bạn thân và một đức lang quân. Nhưng một cơ hội nữa lại đến với nàng. Thị nữ trong cung điện của Nữ hoàng Victoria! Rebecca biết vị trí này mang đến cho nàng những thuận lợi gì. Nó có thể sánh với việc học tại một trường nữ sinh danh tiếng nhất trên thế giới. Nàng sẽ được gặp những người quan trọng bậc nhất nước Anh và hoàng gia từ khắp lục địa. Không có lý do gì để đợi đến mùa lễ hội nếu bạn luôn ở bên cạnh một Nữ hoàng thích tiệc tùng. Nếu Rebecca gặp may, Nữ hoàng thậm chí có thể chủ động chọn chồng tương lai cho nàng. Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra.
Hệt như có phép lạ, những bộ xiêm y của Rebecca đã hoàn thành vừa kịp thời gian nàng khởi hành đi London và số lượng khá lớn cho mỗi mùa tiệc tùng. Lilly chi tiền không tính toán. Bà còn đích thân đưa Rebecca và cô hầu gái của nàng, Flora, đến London.
Đây không phải lần đầu tiên Rebecca đến London. Vài lần đi mua sắm, một trận đua ngựa mà Lilly phải tham dự vì có ngựa của bà thi đấu, rồi đám cưới một người bạn của Lilly, và dĩ nhiên là dịp nào Rebecca cũng đi cùng mẹ. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng tận mắt trông thấy Cung điện Buckingham. Trước đây, lúc không gia đình hoàng gia nào ở đó thì chẳng có lý do gì để vào nơi này cả.
Bước xuống xe ngựa cùng với mẹ và Flora, Rebecca đứng nhìn đầy thán phục trước công trình kiến trúc đồ sộ mà nàng sẽ sống ở đó hàng tháng, thậm chí hàng năm. Nó lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng! Ngay cả mái vòm bằng cẩm thạch của lối vào cũng cao đến mấy tầng! Toán lính gác cung điện đi diễu hành gần đó trong những bộ quân phục đầy màu sắc. Những người khác đang đi lại dưới mái vòm khổng lồ nơi Rebecca cũng sắp sửa bước qua.
Rebecca đứng chôn chân tại chỗ. Nàng quá hồi hộp. Dù biết trước Lilly sẽ không đi cùng mình vào bên trong, nhưng nàng vẫn chưa sẵn sàng chào tạm biệt mẹ. Từ trước đến giờ, nàng chưa bao giờ phải chào tạm biệt mẹ, không phải như thế này.
Lilly nắm chặt tay con gái. Bà hiểu. Bằng cử chỉ đơn giản đó, bà muốn tiếp thêm lòng can đảm cho nàng.
“Cha con hẳn sẽ rất tự hào nếu như ông ấy còn sống để chứng kiến chuyện này.”
Rebecca liếc nhìn mẹ. Đó là một khoảnh khắc xúc động. Lilly rất mừng cho con gái, nhưng chắc chắn bà đang nhớ lại những cơ hội vuột khỏi tầm tay trước đây. Nhìn nét mặt bà thì biết, nước mắt cứ muốn ứa ra nhưng vẫn mỉm cười.
“Hai người không định khóc đấy chứ?” Flora hỏi giọng trách móc.
Lilly bật cười. Rebecca có hơi chút gượng gạo. Flora có khả năng làm giảm bớt căng thẳng trong các tình huống nhờ sự vô tư của mình.
Nhưng Flora sẽ không sống trong cung điện với Rebecca. Cô chỉ ở đó hết hôm nay để giúp ổn định chỗ ở cho Rebecca. Cả hai đều biết rằng Rebecca sẽ không có phòng riêng. Phòng còn chưa đủ cho tất cả những thành viên hoàng gia, nói chi đến người phục vụ. Vậy nên Lilly đã thuê cho Flora một chỗ ở gần đó để hàng ngày cô có thể vào cung điện sửa soạn áo quần đầu tóc cho Rebecca và làm những phận sự khác của mình.
Lilly vốn vẫn ấp ủ ý tưởng mua một ngôi nhà tại London cho Rebecca vào mùa lễ hội đầu tiên. Nhưng bây giờ ‘Mùa lễ hội’ của Rebecca đã bắt đầu trong một tình huống hoàn toàn khác nên Lilly vẫn còn chần chừ. Mặc dù vài thị nữ có nhà riêng ở London để tối họ về ngủ thay vì chen chúc nhau trong một phòng ở cung điện đông đúc, Lilly muốn Rebecca trải nghiệm hết mọi khía cạnh của cuộc sống trong cung điện nên sống ngay tại đó là giải pháp tốt nhất. Nếu có nhà ở thành phố, chắc Rebecca đêm nào cũng sẽ về đó mất.
Lilly ôm Rebecca thật lâu. “Vài tuần nữa, mẹ sẽ lên thăm con, con yêu ạ. Ít nhất mẹ sẽ cố ở nhà lâu được ngần ấy.”
“Mẹ không phải…”
“Không, mẹ phải thế chứ.” Lilly ngắt lời. “Đây là thời gian của con, không phải của mẹ. Con nên tận hưởng từng giây từng phút. Nhưng ngày nào cũng phải viết thư cho mẹ đấy. Mẹ muốn nắm hết tình hình.”
“Vâng ạ.”
“Nhưng Becky này, điều quan trọng nhất là con phải tận hưởng nhé. Những điều tuyệt vời sắp đến với con đấy. Mẹ biết mà.”
Rebecca ước sao mình cũng hứng khởi được như mẹ, nhưng sự phấn khích của nàng giờ đã xẹp xuống vì hai mẹ con sắp phải xa nhau. Đây là ước mơ của mẹ nàng. Nàng ước gì Lilly mới là người vào cung chứ không phải nàng.
Nhưng vì Lilly, nàng khoác lên môi nụ cười tươi tắn, ôm mẹ lần cuối, và đi nhanh vào cung điện.
—-
Chương 2
“Tiểu thư có nghĩ mình sẽ đi hết cái hành lang này không?” Flora vừa thì thầm với Rebecca vừa cười toe toét khi họ đi sau một người hầu mặc chế phục còn tinh tươm hơn cả một vài quý tộc dọc theo hành lang dài hun hút.
Anh người hầu nghe giọng đùa của Flora liền ngoái lại đáp, “Phòng của tiểu thư Rebecca ở ngay góc cua kế tiếp kia. Thực ra nó gần với khu vực phòng chính hơn chỗ ở của những thị nữ khác đấy. Nữ hoàng nhớ đã gặp Bá tước Ryne khi bà còn bé và chính Nữ hoàng yêu cầu sắp xếp phòng đó cho tiểu thư. Khởi đầu thuận lợi nhé, tiểu thư.”
Khuôn mặt Flora sáng rỡ lên. Còn mặt Rebecca thì đỏ bừng. Một người hầu không nên biết những chuyện như thế. Chẳng gì thì đây cũng là cung điện cơ mà! Những người hầu ở đây có thể biết cuộc sống riêng tư của những cận thần nhiều hơn bất kỳ ai khác. Chẳng phải mẹ nàng đã dặn không được coi thường họ hay sao?
“Con không bao giờ coi thường người hầu cả,” Rebecca đã khẳng định với mẹ như thế.
“Mẹ biết là con không rồi, con gái, nhưng mà ở trong cung điện lại càng không nên.”
Chỉ là một trong nhiều điều vụn vặt Lilly đã dặn dò con gái trong tuần cuối cùng vừa rồi vì bà mệt nhoài với việc chuẩn bị cho cuộc sống mới của Rebecca tại cung điện. Tuy nhiên, sau một đêm ngon giấc mẹ nàng lại lôi chủ đề ấy ra.
“Nếu những người hầu yêu mến con, họ có thể vô cùng hữu dụng. Nên nhớ, làm việc ở trong cung điện là phương kế sinh nhai của họ. Thậm chí, vài người có thể dính líu tới mưu đồ gì đó, chỉ để khiến mình hơn người khác thôi. Nhưng điều quan trọng ở đây là họ sẽ có thông tin có thể mang lại lợi ích cho con, và nếu thích con, họ sẽ không ngần ngại chia sẻ.”
Nhớ tới lời khuyên của mẹ, Rebecca mỉm cười với người hầu và nói, “Cảm ơn…?”
“John Keets, thưa tiểu thư.”
“Cảm ơn John. Thật quý hóa khi biết cha tôi vẫn được Nữ hoàng nhớ đến.”
Anh ta gật đầu. John Keets là một thanh niên ưa nhìn với mái tóc màu nâu nhạt, cao ráo và trẻ trung. Khuôn mặt có vẻ khắc khổ nhưng khi anh ta cất tiếng nói thì nó trở nên thân thiện hơn. Flora nhìn anh ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng người đàn ông nào chẳng được Flora nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Vì cô khá trẻ đẹp và xinh xắn với mái tóc đen và cặp mắt nâu nên cũng thường nhận được nhiều cái liếc mắt đưa tình từ đàn ông.
Flora đã làm việc cho gia đình Marshall suốt sáu năm qua. Chỉ lớn hơn Rebecca vài tuổi, nhưng cô đã được mẹ cũng làm hầu gái của mình dạy dỗ thấu đáo công việc này. Chẳng thế mà đầu tóc người nhà Marshall được làm đẹp và sang hơn từ khi có Flora đến ở.
John trông thấy Flora liếc mình và cũng liếc nhìn lại. Cuối cùng, họ cũng đến cuối hành lang, tại đấy có hai lối rẽ. Anh ta rẽ sang phải và mở cánh cửa phòng đầu tiên.
“Hành lý của tiểu thư sẽ được chuyển đến ngay,” John nói, đưa họ vào căn phòng nhỏ. “Và được cất dọn ngay khi chúng được mở. Tiểu thư sẽ ở chung với Elizabeth Marly. Điều không may là Nữ hoàng không hề biết tiểu thư Elizabeth có tính hay xúi bẩy. Tiểu thư không nên quá thân thiết với cô ta.”
Anh ta không nói gì thêm. Như vậy là quá nhiều rồi!
‘Có tính hay xúi bẩy’ là thế nào nhỉ?
Flora chắc hẳn cũng thắc mắc giống nàng vì ngay khi cánh cửa sau lưng John vừa đóng lại, cô lên tiếng, “Nghe có vẻ là điềm gở.”
Đúng thật, nhưng Rebecca không định kết luận vội. “Có thể cô ta chỉ khơi mào sự việc, không hẳn là việc xấu, mà biết đâu chỉ là những việc không thích hợp trong cung điện thôi thì sao?” Thấy Flora tỏ vẻ nghi ngờ, nàng nói thêm, “Được rồi, khi gặp cô ta em sẽ có đánh giá chính xác hơn, và em sẽ không có lựa chọn nào khác cả vì chúng em sẽ ở chung phòng.” Flora khịt mũi. “Căn phòng này nhỏ hơn nhiều so với mong đợi của tôi. Nhìn mà xem, nó dường như chỉ bằng phòng để quần áo của tiểu thư ở nhà thôi!”
Rebecca cười toe toét khi nghe giọng nói khinh khỉnh của Flora. Thực ra, căn phòng này lớn hơn phòng để quần áo của nàng, chỉ là nhỏ hơn nhiều so với phòng ngủ của nàng thôi.
“Em không nghĩ chúng em sẽ dành nhiều thời gian ở đây. Chỉ là chỗ để ngủ và thay xiêm y thôi,” Rebecca đáp.
“Và hai người sẽ huých khuỷu tay vào nhau khi thay quần áo cho mà xem.”
Nói thế cũng không ngoa. Không gian sàn cũng không nhiều. Chiếm hầu hết diện tích là một chiếc giường đôi trông giống như một cái giường cũi cỡ rộng của trẻ con. Hai bên đầu giường kê hai chiếc bàn hẹp và đặt bên trên hai chiếc đèn duy nhất trong phòng. Không có lò sưởi, chỉ có một lò than có lẽ sẽ không cần đến trong cả tháng tới. Một cái bồn tắm nhỏ được đặt phía sau tấm màn kê ở một góc phòng, cùng với một chiếc tủ nhiều ngăn, trên đó có một bình đựng nước và nhiều khăn tắm. Một chiếc bàn tròn nhỏ đặt vừa một khay thức ăn, nhưng chỉ có một chiếc ghế hẹp, và một chiếc bàn trang điểm duy nhất. Tuy nhiên, chi tiết nổi bật nhất trong phòng là những tủ quần áo nằm dọc theo hai bức tường rưỡi! Thậm chí, chúng còn che lấp những ô cửa sổ nên chỉ có chút ánh sáng ngoài trời len lỏi quanh các cạnh tủ trên bức tường đó.
Flora cũng nhìn chằm chằm vào mấy tủ quần áo. “Để xem nào, cái này cũng tốt đấy. Tôi tưởng có một phòng dành riêng cho việc thay quần áo, cho dù phải dùng chung với người khác. Tôi chưa từng hình dung phòng ngủ ở đây lại dùng làm phòng thay quần áo luôn. Mà lại có quá nhiều tủ quần áo trong khi chỉ có hai người, đúng không? Những bộ đầm đẹp của tiểu thư chiếm cùng lắm là một bức tường thôi. Nửa bức tường còn lại sẽ để trống…”
Flora chưa kịp nói hết câu khi mở chiếc tủ gần nhất và phát hiện nó đã chứa đầy quần áo. Cô bước tới chiếc tủ thứ hai, mở nó ra và cũng thấy tủ đã đầy đồ. Rõ ràng, tiểu thư Elizabeth đã chiếm hết tủ dọc bức tường này rồi. Flora đi đến bức tường có những ô cửa sổ bị che lấp, nhưng tủ đầu tiên cũng đầy, cả cái kế tiếp cũng thế. Cuối cùng, cô tìm thấy một cái chỉ mới đầy một nửa, và hai cái cuối cùng còn trống. Cô cũng kiểm tra hai cái tủ kê ở một nửa tường thứ ba. Chỉ một trong hai cái còn trống.
Flora cười phá lên. “Tiểu thư có tin rằng cái cô Elizabeth này không nghĩ mình có bạn cùng phòng không?”
“Có vẻ như vậy,” Rebecca đồng ý.
“Ái chà, tiểu thư này có quá nhiều quần áo nhỉ. Nhưng cô ta sẽ phải bỏ đi một ít, chứ không thì sẽ nhăn nhúm hết vì lèn quá chật. Becky, tiểu thư sẽ cần đến một nửa số tủ ở đây, để tôi lo liệu việc này ngay bây giờ.”
Flora bắt đầu chuyển những bộ đầm ra. Rebecca phụ cô một tay. Căn phòng cũng không có chiếc tủ ngăn kéo nào, không phải có thừa diện tích để đặt chúng, nhưng ít ra dưới đáy mỗi tủ quần áo cũng nên có một ngăn kéo lớn để nàng có thể xếp vào những chiếc đầm không cần treo.
Họ đã không phải nhét bừa quần áo của Elizabeth vào phần tủ của cô ta. Thực ra cô ta đã dùng cả một cái tủ chỉ cho hai chiếc váy dạ hội, và một cái khác cho loại trang phục giống như đồ hóa trang.
“Xong rồi đấy,” Flora nói, hài lòng với cách sắp xếp mới. “Ta chỉ nên dùng dãy tủ ở một bên tường thôi, nên tiểu thư kia có thêm hai cái nữa, nhưng không hơn. Tiểu thư sẽ không phải mặc đồ nhàu chỉ vì cô ta mang quá nhiều quần áo vào cung điện. Và tiểu thư biết rồi đấy,” Flora nói thêm, nhìn chằm chằm vào bên bức tường có tủ trống không đợi quần áo của Rebecca được cho vào, “chẳng có lý do gì mà tiểu thư không được tận hưởng chút ánh sáng nào cả. Những cái tủ này không được đặt ở những vị trí lý tưởng. Tại sao phải chắn cả hai cửa sổ khi mà không cần thiết như thế chứ. Chúng có thể dịch chuyển một chút sang hai bên để tiểu thư có thể lách người vào mở cửa sổ nếu muốn. Tôi sẽ nhờ ai đó có đôi vai khỏe khi hành lý của tiểu thư được đưa đến.”
Flora làm đúng như những gì cô nói, kết quả là một nửa cửa sổ không bị chắn nữa. Hai người đàn ông mang chiếc rương đầu tiên trong số bốn cái của Rebecca không nề hà giúp họ dịch chiếc tủ khi Flora lên tiếng nhờ vả và không quên kèm theo một nụ cười đong đưa. Một tấm rèm trắng mỏng có thể đã bị khuất trong đó hàng tháng trời hay lâu hơn giờ mới lộ ra và trông rất bẩn. Flora hứa sẽ giặt sạch nó vào ngày mai.