Cuốn sách “Người Tìm Xác” của tác giả Lạc Lâm Lang là một tiểu thuyết trinh thám kinh dị đầy hấp dẫn và đầy bí ẩn. Câu chuyện xoay quanh nhân vật chính là Trương Tiến Bảo, một chàng trai với khả năng đặc biệt có thể cảm nhận được những linh hồn của những người đã qua đời và tìm ra các xác chết.
Từ những sự kiện bí ẩn xảy ra từ lúc anh còn ở cấp học, khả năng kỳ lạ này của Tiến Bảo dần dần được phát triển và trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày của anh. Cuộc hành trình đi tìm xác của Tiến Bảo, cùng với sự giúp đỡ của chú Lê và Đinh Nhất, đưa anh đối mặt với những bí ẩn kinh hoàng, những vụ án ly kỳ và những hiện tượng siêu nhiên đáng sợ.
Bằng cách kể từ góc nhìn của nhân vật chính, cuốn sách tạo ra một không khí u ám, kịch tính và hồi hộp, khiến người đọc không thể rời mắt khỏi trang sách. Những tình tiết kinh dị, huyền bí xen kẽ những yếu tố trinh thám tạo nên một bức tranh tối tăm và đầy sức cuốn hút.
“Người Tìm Xác” không chỉ là một cuốn tiểu thuyết trinh thám đáng đọc, mà còn là một tác phẩm kinh dị đầy sức hấp dẫn và bí ẩn, đem lại cho độc giả những trải nghiệm đọc sách không thể quên.
Mời các bạn đón đọc cuốn sách Người Tìm Xác: Ngoại Truyện của tác giả Lạc Lâm Lang
► Đừng bỏ qua sách này nhé:
Ngoại truyện 1
Năm thứ mười ba dưới thời Tần Chiêu Vương, tại bên ngoài thành Tân của nước Hàn, vào lúc hai phe quân đội đang giao chiến, bất ngờ có một con hổ dữ nhảy vào giữa chiến trường ăn thịt người sống, nó làm cho binh lính cả hai phe đều không kịp trở tay, có rất nhiều người đã chết thảm trong miệng con quái thú.
Một vị tướng quân trẻ tuổi mặc bộ áo giáp màu bạc ở cách đó không xa lập tức thúc ngựa lao vào giữa hai quân, sau đó đâm thật mạnh thanh bảo kiếm của mình vào xương sườn bên trái con quái thú. Không ngờ con quái thú này nhìn giống như hổ, nhưng khi tướng quân mặc giáp bạc đến gần mới phát hiện thứ này phải lớn gấp đôi so với những con hổ thông thường, hơn nữa lông nó càng rắn như đinh sắt. Vị tướng quân mặc giáp bạc mặc dù dùng hết sức lực toàn thân mà vẫn không thể đâm sâu vào được nửa phần.
Sau khi hắn đánh một đòn không trúng, đang muốn lùi về nhưng không kịp, con quái thú kia vung mạnh chiếc cánh quét vị tướng quân mặc áo giáp bạc văng xa vài mét. Cùng lúc đó, quân lính bên cạnh cũng đã chết hơn một nửa, quân lính phe đối địch thấy tình hình không ổn bèn vội vàng thu binh! Nhưng vị tướng quân mặc giáp màu bạc vừa bị quái thú hất bay lại văng đến phía trận địa đối địch.
Tướng quân mặc giáp bạc biết lúc này mình nhất định phải liều mạng chiến đấu, nếu như hắn không giết con quái thú để trở lại trận địa phe mình, hắn chắc chắn sẽ chết dưới tay hàng ngàn, hàng vạn quân lính phe địch… Nhưng nói thì dễ, bảo kiếm chém sắt như chém bùn trong tay hắn cũng không thể làm nó bị thương, vậy phải dùng vũ khí gì để giết nó đây?
Ngay vào lúc hắn đang bối rối, con quái thú kia đã ăn sạch đầu của tất cả những người kia, sau đó nó quay đầu nhìn vị tướng quân mặc áo giáp bạc, miệng nó nhỏ đầy nước dãi, mắt lộ ra vẻ tàn ác… Tướng quân giáp bạc biết mình đã trở thành con mồi trong mắt quái thú, chỉ một lúc nữa sẽ có kết cục như mấy xác chết không đầu kia! Nhưng hắn không còn đường lùi, bởi vì sau lưng là trận doanh của quân địch, kể cả hắn có tham sống sợ chết đến mức nào thì cũng không thể chạy đến phía trận địa của quân địch phải không?
Con quái thú “giống hổ mà không phải hổ” kia từ từ đi về phía tướng quân giáp bạc, cứ như hắn đã trở thành thức ăn trong miệng nó mà không hề lo lắng đồ ăn này sẽ chạy mất vậy! Tướng quân giáp bạc biết mình mà không liều thì chắc chắn sẽ chết, thế là trong lòng hắn lập tức dâng lên một niềm quyết tâm, hắn thầm nghĩ mình là Bạch Khởi, đã trải qua bao nhiêu trận chiến, sao phải sợ một con thú dữ!
Thế nhưng hắn đâu biết, con quái thú trước mặt này không phải là thú vật bình thường, nó chính là hung thú Cùng Kỳ thời thượng cổ! Con thú này ăn thịt người, mấy năm qua các nước liên tục chiến tranh nên có vô số người chết trên chiến trường, chính điều này đã thu hút con quái thú xuất hiện làm hại một vùng. Bạch Khởi mặc dù dũng mãnh thiện chiến, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là người bình thường, chỉ với thân thể bằng xương bằng thịt của hắn thì căn bản không thể nào giết được Cùng Kỳ! Trong nhất thời hắn rơi vào tình thế khó chọn lựa, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong…
Không ngờ đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh niên mặc áo hoa cưỡi trên một con Thần thú màu đỏ từ đằng xa chạy đến, đầu quái thú đang muốn há mồm cắn về phía Bạch Khởi giống như đột nhiên cảm giác được điều gì đó, nó bay “vèo” một cái lên không trung, trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Biến cố này tới quá nhanh, Bạch Khởi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, quân địch phía sau lưng thấy quái thú rời đi bèn ào tới muốn bắt sống hắn. Cũng may vào lúc nguy cấp này, người thanh niên cưỡi Thần thú đã kịp thời chạy tới, y thấy Cùng Kỳ đã trốn thoát thì hơi thất vọng, đang muốn quay người rời đi, lại nhìn thoáng qua Bạch Khởi đang rất chật vật ở bên cạnh.
Mặc dù Bạch Khởi đã gặp qua rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy “quái nhân” như thế này, lại càng không biết đối phương là ai, nên hắn thấy hơi ngạc nhiên. Nhưng tiếng hô giết vang trời phía sau lưng đang nhắc cho Bạch Khởi biết, tình huống của hắn bây giờ vô cùng bất lợi, nếu không có biện pháp ứng phó nào thì chỉ sợ hắn sẽ bị bắt làm tù binh. Kinh nghiệm của nhiều năm chinh chiến đã giúp Bạch Khởi nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó, hắn quay đầu theo phản xạ để tìm thanh bảo kiếm vừa bị văng mất của mình.
Khi Bạch Khởi nhặt được thanh kiếm, binh sĩ nước Hàn cũng sắp đến gần, cho dù Bạch Khởi có dũng mãnh thiện chiến đến mức nào thì cũng không thể lấy một địch trăm, huống hồ gì đám binh lính nước Hàn đang tiến đến có tới cả nghìn người?
Không ngờ người thanh niên kỳ quái vừa xông vào chiến trường lại đột nhiên vươn tay ra và nói với Bạch Khởi: “Hay là ta đưa ngươi rời khỏi đây trước được không…?”
Bạch Khởi sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía người này… Mặc dù hắn không biết đối phương là địch hay bạn, nhưng người có thể ra tay giúp đỡ hắn trước chiến trường chắc chắn không phải người của phe địch, thế là Bạch Khởi cũng không do dự nữa mà nắm chặt bàn tay của người thanh niên kia, tiếp đó nhảy lên lưng con Thần thú.
Vừa rồi binh lính nước Hàn cũng bị thiệt hại bởi Cùng Kỳ, nên lúc này nhìn thấy có người cưỡi Thần thú cứu Bạch Khởi đi thì không dám đuổi theo, cuối cùng đành trơ mắt nhìn Bạch Khởi bị một người một thú kia cứu đi và chạy trở về doanh trại nước Tần.
Lúc này thủ hạ của Bạch Khởi đều choáng váng, họ cứ nghĩ tướng quân của mình bị quái vật ăn, vậy mà không những người trở về được, lại còn cưỡi trên lưng một con quái vật…
Sau khi trở lại doanh trại nước Tần, người kia cùng với Bạch Khởi nhảy xuống khỏi lưng con Thần thú, lúc này Bạch Khởi mới cẩn thận nhìn một người một thú đã cứu mình này. Đến bây giờ Bạch Khởi mới phát hiện, hóa ra con Thần thú có bốn chân trắng như tuyết này lại là một con Hỏa Hồ Ly! Mà chủ nhân của con Hỏa Hồ Ly có phong độ hơn người, vừa nhìn là biết không phải người tầm thường.
Bạch Khởi biết người này chắc chắn không phải dân chúng bình thường, hắn bèn vội ôm quyền và nói: “Vừa rồi được ân công cứu giúp, xin hỏi ân công có thể cho ta biết tục danh, ơn này nguyện kết cỏ ngậm vành*, ngày khác nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng!”
* Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình.
Bạch Khởi nói rất thành khẩn, không ngờ người kia lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Tướng quân không cần khách sáo, nói ra cũng thật xấu hổ… Vừa rồi con thú kia chạy trốn khỏi sự đuổi bắt của ta nên mới đi vào trong chiến trường, vì thế đã khiến quý quân bị tổn thất, xin hãy tha lỗi.”
Bạch Khởi nghe nói vậy mà lòng thấy nghi ngờ, thầm nghĩ rốt cuộc người này là thần thánh phương nào mà lại đi đuổi bắt con quái vật kinh khủng đó? Chẳng lẽ y là tu sĩ có dị thuật?
Nghĩ tới đây Bạch Khởi vừa cười vừa nói: “Mặc kệ thế nào thì ngài cũng đã cứu Bạch mỗ ở ngay trước chiến trường hai quân, ân cứu mạng phải báo đáp cẩn thận, xin ân công đừng từ chối!”
Người kia nghe Bạch Khởi nói thế cũng thấy hơi xấu hổ, y ôm quyền nói: “Tại hạ họ Thái, tên Úc Lũy, là một ẩn sĩ đi khắp bốn phương. Mấy ngày trước đi qua chỗ này thì phát hiện có hung thú quấy phá, vốn định một mình diệt trừ quái thú, nhưng không ngờ nó rất giảo hoạt, sau khi bị ta đánh bị thương thì nhận ra không phải là đối thủ của ta, từ đó nó chạy trốn khắp nơi rồi ăn sọ não người chết để bổ sung nguyên khí! Vì vậy lúc này mới chạy đến chiến trường và gây ra cảnh tượng náo loạn vừa rồi…”
Bạch Khởi nghe nói con yêu quái đó thích ăn não người để bổ sung nguyên khí, bèn vội vàng hỏi: “Ân công muốn nói là con quái vật đó sẽ còn quanh quẩn ở chỗ này?”
—
Ngoại truyện 2
Thái Úc Lũy suy nghĩ rồi gật đầu: “Rất có khả năng này, bởi vì ở đây liên tục chiến tranh, người chết đói khắp nơi, là chỗ kiếm ăn cực tốt cho con quái vật đó, với tính cách tham lam của nó thì chắc chắn không dễ dàng rời đi đâu.”
Bạch Khởi nghe xong lập tức thấy nặng nề, hắn không ngờ con quái vật đó còn có thể quay trở lại. Loại chuyện này xảy ra một lần cũng đã làm hắn phải đi giải thích với vương thượng rồi, nếu như thường xuyên xảy ra… Chỉ sợ miệng lưỡi hắn có dẻo đến mức nào cũng không nói rõ được. Hơn nữa chuyện này quá quái dị, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thật sự rất khó làm người nghe tin phục.
Nghĩ tới đây Bạch Khởi vội vàng ôm quyền, hỏi: “Ý của ân công là con quái vật đó lúc nào cũng có thể xuất hiện lần nữa rồi làm hại một vùng? Mà ngài vẫn sẽ tiếp tục truy đuổi cho đến tận lúc giết được nó?”
“Đương nhiên, nếu không dưới Âm Ti sẽ lại xuất hiện rất nhiều oan hồn!” Thái Úc Lũy không hề nghĩ ngợi mà trả lời.
Bạch Khởi nghe xong mà thấy vui trong lòng, nếu ân công không muốn hắn trả ơn, vậy hắn giúp đỡ ân công diệt trừ con quái vật đó cũng được. Bạch Khởi lại ôm quyền, thành khẩn nói: “Tại hạ nguyện góp chút sức lực giúp ân công hàng phục con thú này, mặc dù chúng ta đều là người phàm, nhưng toàn là dũng sĩ đã chinh chiến nhiều năm, nhất định sẽ không gây phiền toái cho ân công.”
Thái Úc Lũy không ngờ Bạch Khởi sẽ nói như vậy, trong mắt y hơi hiện lên sự kinh ngạc, nhưng y lại vừa cười vừa nói: “Tướng quân khách sáo, có những binh sĩ dũng mãnh thiện chiến giúp đỡ, tại hạ cầu còn không được… Chỉ là Cùng Kỳ cũng không phải vật phàm, nó là một con hung thú từ thời thượng cổ, hơn nữa sức lực của nó rất lớn, chỉ sợ nếu các vị nhúng tay vào thì chắc chắn sẽ có thương vong, đối với việc giao chiến giữa hai quân hiện nay chỉ sợ được không đủ bù mất.”
Bạch Khởi nghe xong cười lắc đầu: “Ân công nói vậy là sai rồi, con thú này lấy người làm thức ăn, nếu không nhanh chóng diệt trừ tai họa, chỉ sợ nó sẽ gây họa khắp một phương, đến lúc ăn sạch xác chết trên chiến trường thì nó sẽ đi bốn phía tìm người sống làm thức ăn. Những binh lính có thân thể cường tráng như chúng ta mà còn không phải đối thủ của nó, vậy người dân bình thường có thể làm gì? Hơn nữa, trận chiến này vô cùng quan trọng đối với nước Tần, nếu như hung thú vẫn luôn quanh quẩn ở đây, vậy cuộc chiến này không biết phải đánh tới năm nào! Mà quan trọng nhất là, tại hạ thấy ân công trong lòng có thiên hạ, nên nhất định phải diệt trừ con thú này, vì thế bất kể là việc công hay tư, Bạch Khởi đều muốn giúp ân công diệt trừ con quái vật kia!”
Thái Úc Lũy nghe Bạch Khởi nói đến mức này thì cũng đành phải đồng ý đề nghị của hắn. Thật ra không phải y chướng mắt mấy người phàm như đám Bạch Khởi, mà bởi vì Cùng Kỳ quá hung dữ, Thái Úc Lũy liên thủ với Hỏa Hồ Ly mà còn không thể đánh một đòn hạ nó, vì thế y không muốn nhìn thấy Bạch Khởi và đám binh lính dưới quyền bị thương vong.
Y thấy Bạch Khởi đầy vẻ chính khí lại có tấm lòng lo cho thiên hạ thì hơi động lòng, thầm nghĩ nếu có bọn họ hỗ trợ cũng tốt, khi đó sẽ mạnh hơn nhiều so với việc chỉ có mình và Hỏa Hồ Ly chiến đấu. Thế là ngày hôm đó, Thái Úc Lũy ở lại trong lều của Bạch Khởi, buổi tối hai người cùng thương lượng làm thế nào để vây bắt Cùng Kỳ.
Nhưng điều làm Bạch Khởi nghi ngờ là, không biết từ lúc nào mà con Hỏa Hồ Ly của Thái Úc Lũy lại biến mất không thấy đâu nữa. Do ngại mặt mũi nên hắn cũng không dám trực tiếp hỏi Thái Úc Lũy, mà đành phải tạm thời đè sự nghi ngờ trong lòng xuống để bàn chuyện quan trọng trước đã.
Không ngờ một lát sau bên ngoài lều có tiếng ồn ào, giống như có người nào đó đang tranh cãi với lính gác. Bạch Khởi nghe tiếng bèn đi ra xem, hắn thấy một thiếu niên mặc bộ quần áo màu trắng đứng bên ngoài với sắc mặt rất khó coi, cậu ta đang nói gì đó với lính gác.
Bạch Khởi đến gần, phát hiện mặc dù người thiếu niên này mặc áo trắng nhưng trông dáng vẻ lại khá tuấn tú, da thịt mịn màng, khác hoàn toàn với dáng vẻ của những binh sĩ trong doanh trại. Chắc lính gác thấy người thiếu niên này quá tuấn tú, nên mới giở trò trêu chọc khiến thiếu niên giận dữ, như sắp rút đao ra khiêu chiến đến nơi.
“Tiểu đệ đệ, nhìn da thịt mịn màng của ngươi kìa, nghe quân gia khuyên một lời, chỗ này không phải là nơi mà đệ nên tới…” Một lính gác cười với vẻ đầy xấu xa.
Sắc mặt thiếu niên áo trắng âm trầm, cậu ta nói với vẻ hết kiên nhẫn: “Ta nói lại lần nữa, tránh ra…”
Bạch Khởi nghi ngờ, trong quân đội của mình sao lại xuất hiện một thiếu niên tuấn tú như thế này, ai ngờ lúc này lại nghe thấy một giọng nói vang lên phía sau: “Tiểu Trang, không được vô lễ!”
Bạch Khởi nghe tiếng bèn quay đầu lại nhìn, thấy Thái Úc Lũy đang để tay sau lưng và đứng phía sau mình. Hóa ra Thái Úc Lũy đang nghỉ ngơi trong lều cũng bị âm thanh bên ngoài kinh động, nên y đi ra xem thử… Bạch Khởi nhìn thấy vội tiến lên đón: “Ân công, sao ngài cũng ra đây?”
Người thiếu niên mặc quần áo trắng nhìn thấy Thái Úc Lũy đi từ trong lều ra, lập tức thu lại dáng vẻ phách lối vừa rồi, ánh mắt cậu ta hạ xuống rồi đi đến bên cạnh Thái Úc Lũy, hỏi nhỏ: “Quân thượng, sao ngài đi vào trong đó lâu như vậy?”
Lúc này Thái Úc Lũy mới phát hiện trời cũng đã tối đen, y bèn cười và nói với Bạch Khởi: “Tướng quân xem, chúng ta trò chuyện vậy mà quên cả thời gian, hay là hôm nay đến đây thôi, ta sẽ không quấy rầy tướng quân nghỉ ngơi.”
Bạch Khởi thấy Thái Úc Lũy muốn đi, vội vàng nói: “Ân công nói gì vậy, có thể giúp ân công diệt trừ hung thú là vinh hạnh của ta, sao lại là quấy rầy? Hơn nữa giờ là lúc chiến tranh nên thành Tân đã đóng chặt cửa từ lâu, không thể tìm được chỗ ngủ trọ. Nếu ân công không chê điều kiện ở quân doanh hơi đơn sơ, không bằng nghỉ lại ở đây một đêm, sáng sớm ngày mai chúng ta lại bàn tiếp được không?”
Thái Úc Lũy nghe vậy bèn cười bảo: “Như vậy cũng tốt, nhưng không biết ta có thể yêu cầu một việc không?”
Bạch Khởi lập tức nói rất nghiêm túc: “Ân công xin mời nói, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta, đừng nói một việc, kể cả mười việc, trăm việc cũng không vấn đề.”
Thái Úc Lũy cười khoát tay: “Yêu cầu của ta là huynh có thể đừng khách sáo như vậy không, mặc dù ta đã cứu huynh ở chiến trường, nhưng đó cũng chỉ là tiện tay mà thôi, không cần cứ mãi ghi nhớ thế đâu. Huynh và ta cũng coi như vừa quen đã thân, nhưng huynh cứ trái một câu ân công, phải một câu ân công nghe có vẻ lạnh nhạt quá, đừng xưng hô như thế nữa.”
Bạch Khởi sững sờ, sau một lúc do dự bèn trầm giọng nói: “Vậy tại hạ đành không khách sáo mà gọi ân công một tiếng… một tiếng Úc Lũy huynh!”
“Chính hợp ý ta, Bạch huynh!” Thái Úc Lũy vui vẻ nói.
Sau đó Bạch Khởi lập tức sai thủ hạ dọn dẹp quân trướng của mình vì muốn cho Thái Úc Lũy vào trong đó. Thái Úc Lũy nghe vậy thì hơi ngượng ngùng hỏi: “Bạch huynh sao có thể nhường quân trướng của mình cho ta chứ? Tùy tiện tìm một chỗ là được, đại trượng phu đâu cần để ý mấy chuyện nhỏ này.”
Nhưng Bạch Khởi lại lộ vẻ khó xử: “Úc Lũy huynh không biết đó thôi, điều kiện trong quân doanh rất khắc nghiệt, bình thường đều là mười mấy người lính chen vào một quân trướng, kể cả Bạch Khởi này có thô bỉ không biết lễ nghĩa đến mức nào, cũng đâu thể để ân công đi chen chúc với bọn họ được chứ?”
—
Ngoại truyện 3
“Huynh lại thế nữa rồi, đã bảo đừng gọi ân công mà?” Thái Úc Lũy ra vẻ không vui.
Bạch Khởi bình thường rất ít đùa giỡn cùng người khác, cho nên trong nhất thời không nhận ra Thái Úc Lũy chỉ đùa giỡn, còn tưởng y thật sự tức giận, bèn vội vàng nói với vẻ áy náy: “Đúng đúng đúng, là do ta nhất thời chưa quen thuộc, còn xin ân công… Xin Úc Lũy huynh thứ lỗi.”
Thái Úc Lũy nghe thế mà bật cười: “Người trong quân đội ai cũng không thú vị giống như huynh sao? Ta chỉ nói đùa thôi mà, huynh không nhận ra sao?”
Bạch Khởi hơi sửng sốt, sau đó cười khổ, nói: “Ta thường xuyên chính chiến, quân quy trong quân lại luôn nghiêm khắc, cho nên… Tính tình hơi thật thà, xin Úc Lũy Huynh thứ lỗi.”
Thái Úc Lũy mỉm cười rồi khoát tay: “Nếu đã gọi nhau là huynh đệ thì huynh đừng nói câu Úc Lũy Huynh thứ lỗi nữa! Phải rồi, vị thiếu niên này tên là Trang Hà, cũng là một người bạn thân của ta, không biết Bạch huynh có tiện cho cậu ta tạm thời ở lại trong quân không?”
Bạch Khởi không hề nghĩ ngợi mà nói luôn: “Đương nhiên, đã là bạn của Úc Lũy huynh thì cũng là bạn của Bạch Khởi này! Để cậu ta ở cùng với Úc Lũy huynh trong quân trướng được chứ?”
Thái Úc Lũy cười: “Vậy thì không cần, cậu ta có chỗ của mình rồi, Bạch huynh chỉ cần cho phép cậu ta tự do ra vào quân doanh là được.”
Bạch Khởi suy nghĩ một chút rồi lấy một chiếc lệnh bài trên người ra và đưa nó cho Trang Hà: “Trang huynh đệ hãy cầm chiếc lệnh bài này, có nó cậu có thể ra vào tự do.”
Trang Hà cầm lệnh bài trong tay Bạch Khởi, sau đó gật đầu với vẻ mặt không hề có biểu cảm gì. Chẳng biết tại sao, Bạch Khởi cảm giác cậu thanh niên tuấn tú này dường như có địch ý trời sinh với mình, mặc dù hắn nhớ rằng mình chưa bao giờ gặp qua người này…
Còn một điều nữa chính là thân phận của Thái Úc Lũy, mặc dù hai người gọi nhau là huynh đệ, thế nhưng Bạch Khởi hoàn toàn không biết gì về thân phận của y, mặc dù hắn cũng muốn biết nhưng Bạch Khởi cảm giác được thân phận của Thái Úc Lũy chắc chắn không hề đơn giản, xuất phát từ sự tôn trọng, Bạch Khởi muốn để Thái Úc Lũy tự mình nói ra.
Lúc này Bạch Khởi thấy trời đã tối, hắn nhớ ra trước đó mải bàn bạc với Thái Úc Lũy cách vây bắt Cùng Kỳ nên chưa kịp ăn uống gì, thế là vội vàng ra lệnh cho thủ hạ đi chuẩn bị cơm nước, để Thái Úc Lũy và Trang Hà ăn xong còn đi nghỉ ngơi.
Chỉ một lát sau, đồ ăn đã được chuẩn bị xong, tuy chỉ là một chút cơm với rau dưa trong quân ngũ, nhưng Thái Úc Lũy lại ăn say sưa ngon lành, không hề có biểu hiện không vui nào.
Không phải Bạch Khởi keo kiệt mà bình thường hắn trị quân rất nghiêm khắc, đối với bản thân còn nghiêm khắc gấp mười lần, từ trước đến giờ vẫn ăn cơm theo tiêu chuẩn của thuộc hạ, cho nên trong quân cũng không có đồ ăn gì đẹp mắt ngon miệng cả… Những đồ ăn hôm nay hắn còn cố ý dặn nhà bếp cố gắng làm khéo léo một chút.
Bạch Khởi thấy sắc mặt Thái Úc Lũy khá tự nhiên, ăn cũng rất nhiều, lúc này hắn mới vơi bớt sự lo lắng trong lòng và thầm bội phục phong thái của người đàn ông trước mặt này. Nhưng Bạch Khởi không thể biết được là bình thường Thái Úc Lũy không ăn những đồ ăn giống mọi người, vì thế y mới cảm thấy nó lạ miệng nên ăn rất ngon. Còn Trang Hà ở bên cạnh, trong mắt thỉnh thoảng hiện ra vẻ khinh bỉ, nhưng cũng chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất ngay, người bình thường rất khó nhận ra.
Có điều Bạch Khởi cũng không phải người bình thường, mặc dù hàng ngày hắn là một người ăn nói lễ độ, nhưng sức quan sát lại cực kỳ mạnh, chỉ cần liếc mắt là nhận ra mặc dù Thái Úc Lũy và Trang Hà bề ngoài là quan hệ bạn bè, nhưng thân phận của hai người lại có khoảng cách rất xa, vì thế Trang Hà mới có thể lộ ra vẻ kính sợ một cách tự nhiên như vậy.
Mặc dù Bạch Khởi là người không tin vào quỷ thần, nhưng hắn tin rằng trên đời này nhất định có cao nhân lánh đời. Dù sao nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên… Mà Thái Úc Lũy trước mặt chính là một người như vậy.
Khi tiếp xúc với Thái Úc Lũy, Bạch Khởi phát hiện người này mặc dù bình dị gần gũi, nhưng thật ra bên trong có một khí thế đế vương trời sinh, chỉ cần là chuyện y quyết định, người bên ngoài không thể nào phản đối.
Dưới cái nhìn của Bạch Khởi, Trang Hà là một thiếu niên có tính cách lạnh lùng kiêu ngạo, ánh mắt của cậu ta luôn như người ở trên nhìn kẻ ở dưới, kể cả vương thượng của nước Tần cũng chưa từng nhìn Bạch Khởi như thế. Nhưng trước mặt Thái Úc Lũy thì Trang Hà lại rất ngoan ngoãn và nghe lời, không hề có vẻ kiêu ngạo nào. Điều này khiến Bạch Khởi rất tò mò, vị Úc Lũy huynh này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Sau khi ăn cơm xong, Bạch Khởi đứng dậy chào tạm biệt: “Trời cũng đã khuya, Úc Lũy huynh nghỉ sớm đi, sáng mai chúng ta lại bàn tiếp việc vây bắt Cùng Kỳ.”
Thái Úc Lũy thấy Bạch Khởi muốn đứng dậy rời đi, bèn kéo hắn lại rồi nói: “Bạch huynh, huynh nhường quân trướng cho ta còn mình thì nghỉ ở đâu vậy?”
“Không sao đâu, ta chen vào cùng mấy phó tướng là được!” Bạch Khởi đáp ngay.
Không ngờ Thái Úc Lũy nghe Bạch Khởi nói như vậy lại vội vàng ngăn cản hắn: “Ta thấy quân trướng của huynh quá đủ cho hai chúng ta, nếu đã là chen thì cần gì phải đi chen với phó tướng chứ?”
Bạch Khởi hơi ngượng ngùng: “Úc Lũy huynh, Bạch Khởi chỉ là người thô kệch, thật sự… Thật sự không dám chen cùng một quân trướng với huynh! Không bằng…”
“Huynh nói gì vậy? Huynh là chủ còn ta là khách, bây giờ ta ở trong quân trướng của huynh đã là khách lấn chủ, nếu như huynh lại đến quân trướng của phó tướng để nghỉ ngơi, thế chẳng phải sẽ khiến thuộc hạ chê cười sao! Chuyện này nhất định phải nghe ta.” Thái Úc Lũy quả quyết.
Bạch Khởi biết mình không thể từ chối nữa, nếu không lại có vẻ làm kiêu quá, thế là đành gật đầu đồng ý. Sau đó Thái Úc Lũy quay đầu nói với Trang Hà: “Ngươi đi nghỉ đi, ngày mai trời sáng hãy đến quân doanh tìm ta…”
Trang Hà khẽ nhíu mày hỏi: “Quân thượng thật sự định ở lại chỗ này?”
Thái Úc Lũy chau mày: “Không sao, ngươi đừng nói nhiều nữa.”
Trang Hà lập tức không nói thêm gì nữa, cậu ta thi lễ rồi quay người rời đi. Bạch Khởi ở bên cạnh quan sát, hai người này rõ ràng là quan hệ chủ tớ, nhưng tại sao Thái Úc Lũy lại khăng khăng nhận bọn họ là bạn bè? Vì muốn che giấu trước mặt Bạch Khởi? Hay có chuyện gì khác?
Bạch Khởi là một người rất thẳng thắn, hắn không muốn suy đoán quá nhiều về chuyện riêng của Thái Úc Lũy, dù sao hai người là bèo nước gặp nhau, cũng không hề có lợi ích gì để ràng buộc, Bạch Khởi hy vọng vẫn có thể giữ vững mối quan hệ này, vì thế hắn càng thêm tôn trọng Thái Úc Lũy mà không muốn đi tra xét xem rốt cuộc y là ai.
Sau khi Trang Hà rời đi, Thái Úc Lũy cười nói với Bạch Khởi: “Bạch huynh đừng trách, người bạn nhỏ này của ta tính tình nhạt nhẽo, không hiểu cách đối nhân xử thế, nói chuyện cũng không biết nặng nhẹ, có gì xin hãy bỏ qua cho…”
Bạch Khởi khoát tay: “Úc Lũy huynh nói gì thế, Tiểu Trang huynh đệ tính tình ngay thẳng, đó là tính cách mà ta thích nhất, thế còn tốt hơn nhiều so với những người giả dối! Ta thường khuyên thuộc hạ của mình, trong quân đội tối kỵ giở trò dối trá, lừa trên gạt dưới, khuếch đại quân công. Ta mà thấy người nào là chém người đó, tuyệt đối không thể giữ lại trong quân, nếu không sẽ làm hỏng việc lớn.”